ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 83

của chúng chẳng mấy chốc chỉ còn là những dấu chấm đen nhỏ xíu trên
sườn đồi phía dưới chúng tôi.

Sau đấy, tôi bắt đầu khóc. Tôi vẫn trong vòng tay ông tôi, và tôi khóc, chỉ
khóc thôi, vì đêm ấy dài đến thế, gian khổ đến thế, và bây giờ thì xong rồi.
Còn ông tôi, ông cứ để cho tôi khóc, đung đưa người tôi một chút, và tôi
ước ao, ôi, ước sao ông là ông thật của tôi. Tôi cố gắng nói với ông điều đó
cho dù tôi còn đang khóc.

- Chà, biết đâu ta có thể là ông của cháu thì sao, - ông nói. - Thôi, dù sao,
tên ông là Mathias. Còn tên cháu?

- Karl Sư t... - tôi mở miệng. Nhưng tôi ngừng lại. Tại sao tôi lại ngớ ngẩn
đi nói cái tên ấy ở Thung lũng Bông hồng Dại này?

- Ông ơi, tên cháu phải giữ bí mật, - tôi đáp.

- Ông cứ gọi cháu là Qui Ròn.

- Gì cơ? Qui Ròn à? - Ông Mathias hỏi, hơi cười cười - Cháu vào bếp đi,
Qui Ròn, và chờ ông ở đó. - Ông nói tiếp. - Để ông nhốt con ngựa của cháu
vào trong chuồng đã.

Tôi bước vào, trong gian bếp nhỏ nghèo nàn chẳng có gì ngoài một chiếc
bàn, một chiếc xô-pha gỗ, vài cái ghế và một cái bếp lò. Cũng còn có một
cái tủ tường lớn kê dọc theo một bên tường.

Chỉ một lát, ông Mathias quay lại, và tôi nói:

- Bọn cháu cũng có một chiếc tủ tường to như thế này trong bếp nhà bọn
cháu, ở bên Hoa An...

Tôi ngừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.