ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 85

Chương 9

Tôi có thể nhớ được vài lần khi tôi sung sướng quá, tôi gần như chẳng biết
phải làm gì nữa; một lần, khi tôi còn nhỏ, đến Nô-en, Jonathan tặng tôi một
chiếc thùng trượt tuyết mà anh ấy phải dành dụm bao lâu mới đủ tiền mua.
Rồi đến lần tôi tới Nangiyala và thấy Jonathan bên bờ suối, rồi cả cái buổi
tối kì diệu ở Trang trại Các Hiệp sĩ, khi tôi sung sướng đến mức khó kìm
nổi lòng mình. Nhưng không gì, không có gì bằng trông thấy Jonathan đang
nằm ngủ trên sàn nhà ông Mathias; thử nghĩ xem, người ta có thể sung
sướng đến thế cơ chứ! Cứ như ngay trong hồn tôi cũng đang cười vang.

Tôi không đụng tới Jonathan. Tôi không đánh thức anh. Tôi không hét lên
vì sung sướng hoặc phát điên lên. Tôi chỉ lẳng lặng nằm xuống cạnh anh và
ngủ.

Tôi đã ngủ bao lâu? Tôi không biết. Cả ngày chắc, tôi nghĩ. Nhưng khi tôi
thức dậy - phải, khi tôi thức dậy, Jonathan đang ngồi dưới sàn nhà, bên
cạnh tôi. Anh chỉ ngồi đó mỉm cười; không ai trông nhân hậu bằng
Jonathan khi anh cười. Tôi đã từng nghĩ rằng anh ấy sẽ không vui đến thế
khi tôi tới, rằng anh ấy quên béng mất rằng chính anh đã gọi tôi đến cứu.
Nhưng lúc này tôi thấy rõ là anh ấy cũng đang mừng như tôi. Thế là tôi
phải cười. tôi cũng phải cười, và hai anh em cứ ngồi như thế, chỉ nhìn nhau,
không nói gì một lúc lâu.

- Anh gọi em đến cứu, - cuối cùng tôi nói.

Jonathan ngưng cười.

- Vì sao anh gọi em? - Tôi hỏi.

Đó chính là điều anh không thể nghĩ tới mà không thấy thất vọng. Anh lặng
lẽ trả lời như thể anh khó mà chịu nổi việc trả lời tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.