ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 102

Hình Phục Quốc dang tay ôm Hình Dục vào lòng, có lẽ tuổi đã cao

rồi, nên nói khóc là khóc ngay được: “Tốt lắm tốt lắm! Từ nay về sau, con
chính là con gái của Hình Phục Quốc, Hình Khải bắt nạt, con cứ nói với
bố.”

Hình Dục bẽn lẽn dạ một tiếng, vòng tay ôm lại Hình Phục Quốc,

nhắm hai mắt lại, trước kia cô đồng ý vào nhà họ Hình là vì Hình Phục
Quốc, bởi vì trên người ông có mùi vị của một người bố, bên trong vẻ bề
ngoài lạnh lùng là một trái tim nhân hậu và ấm áp.

Khi Hình Dục đóng cửa xong đã thấy Hình Khải ngủ gục trên bàn, cô

chạy vội lại lôi anh dậy, thầm than, rõ ràng biết không thể uống lại được bố
mà còn muốn tỏ ra anh hùng trước mặt ông, còn Hình Phục Quốc cũng
uống tới mức hai mắt đỏ ngầu, đàn ông con trai thật hiếu thắng biết bao.

Cô ra sức kẹp chặt Hình Khải, không ngờ anh lại nặng như thế, bước

chân cô liêu xiêu, cả hai ngã soài ra nền.

Hơi rượu nồng nặc phả lên mặt Hình Dục, cô chau mày, một tay bám

vào ghế sô pha, chân ấn chặt xuống nền, ra sức đẩy Hình Khải đang say
mềm lên. Nhưng dù cô cố gắng thế nào, cả hai vẫn nằm chồng lên nhau
dưới nền.

“Hình Khải, anh tỉnh lại đi…” Hình Dục vỗ nhẹ vào má anh.

Hình Khải lờ đờ nhướn mắt lên, trước mắt mọi thứ đều biến thành hai,

anh dụi dụi mắt, mãi một lúc sau mới nhìn rõ là Hình Dục, cười ngờ
nghệch: “Anh phải đi học lái xe… sau này đưa em đi chơi, chỉ hai chúng ta
thôi, không cho ai đi cùng hết…”

Hình Dục không trả lời, thấy anh đã tỉnh lại, tiện tay đẩy vai anh: “Lên

tầng ngủ trước đã, mai hãy nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.