ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 100

Dục của con tốt một chút, con phải nhớ, chỉ có vợ mình mới đối xử tốt với
mình thôi.”

“Bố, bố lại nói đi đâu rồi. Cô ấy không phải vợ con.” Hình Khải nhớ

tới chuyện Hình Dục không chịu thừa nhận rằng cô thích anh, vẫn canh
cánh trong lòng.

Hình Phục Quốc chỉ cười không đáp, cũng phải, đều còn là trẻ con cả.

Hình Dục sắc mặt thản nhiên như không nghe thấy gì.

Hai bố con cứ mỗi người một chén, từ 8 giờ tối uống cho đến tận 12

giờ đêm, mượn rượu, Hình Phục Quốc đã mang hết tâm nguyện bao nhiêu
năm nay của mình ra để nói. Tóm lại, thành một câu ngắn gọn: Mong con
trai thành tài.

Thật ra trong lòng Hình Khải hiểu rất rõ, mấy năm nay anh liên tục

gây rắc rối cho bố, chẳng qua cũng là vì buồn quá, cô đơn quá nên mới thế.
Vì muốn được gặp bố, vì muốn bố nhớ rằng ông vẫn còn một thằng con trai
là anh đây, anh chỉ còn cách gây sự để được ông chú ý. Nhưng sự thể hiện
giữa những người đàn ông với nhau, vẫn luôn là sự gây gổ cho tới khi ai
cũng buồn bực mới thôi, đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.

Hình Khải không biết có nên cảm ơn Hình Dục hay không, ngoài việc

chăm lo cho cuộc sống của anh, cô chưa bao giờ quan tâm tới những việc
khác, vậy thì không thể nói tác dụng của cô mang tính quyết định trong
việc cải thiện mối quan hệ giữa hai bố con anh được, chỉ có thể nói rằng cô
cho anh cảm giác của một gia đình.

Gia đình quan trọng như thế nào, đây là vấn đề anh không cần phải

tìm hiểu, có quan trọng hay không là ở bản thân mình cả.

Hai bố con còn chưa uống đã thì điện thoại của Hình Phục Quốc lại đổ

chuông. Hình Dục kịp thời mang canh giải rượu lên, tiện thể cũng làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.