ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 112

mình bón cho cậu nhé? Uống thuốc trừ sâu không?”

Hình Khải cười khùng khục, lại hỏi: “Cậu hãy phân tích xem, tại sao

Hình Tiểu Dục lại không cho Đại Dục vào nhà nhỉ?”

Đặng Dương Minh nuốt vội thức ăn xuống: “Tiểu tử cậu cũng sắp

mười tám tuổi rồi, có thể người lớn hơn một chút không?”

Hình Khải tặc tặc lưỡi, nói: “Sao mình cảm thấy hễ mình cứ nói xấu

Hình Dục là cậu lại cuống lên thế nhỉ?”

Đầu đũa của Đặng Dương Minh thoáng dừng lại, sau đó lại thò vào

nồi lẩu gắp thức ăn, nhếch miệng cười: “Coi như mình ghen tị với cậu được
chưa?”

“Được được được! Mình thích nghe điều đấy!” Hình Khải vốn cũng

chỉ là nói đùa, càng không định suy nghĩ nhiều về việc đó, nhưng anh lại để
ý thấy động tác vừa rồi trên tay Đặng Dương Minh. Giờ anh có thể khẳng
định, Đặng Dương Minh chắc chắn là có tơ tưởng tới Hình Dục nhà anh,
nhưng cụ thể là ở mức độ tình bạn hay tình yêu thì anh không rõ, anh cũng
không muốn nghĩ đến giả thuyết ở vế sau.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Đặng Dương Minh ra mở cửa, Hình Dục lập tức nhìn thấy Hình Khải

đang ngồi ở giữa nhà, Hình Khải cố tình liếc mắt nhìn cô với vẻ bất cần.
Xì, thấy tôi không về nhà, lo phải không? Mềm lòng rồi chứ gì? Haizz,
đúng là con gái mà…

Hình Dục đứng ở cửa nói với Hình Khải: “Em phải ra ngoài, sang đưa

chìa khóa cho anh.”

“Khụ khụ…” miếng thịt dê mắc cứng ở cổ Hình Khải, anh vừa đấm

ngực vừa đi ra cửa: “Em định đi đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.