ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 120

Hình Dục thấy anh đi cả giày thể thao vào nhà, đi ra cửa lấy đôi dép

lê, sau đó đứng bên cạnh đợi anh thay giày.

Hình Khải một tay vờ ôm bụng, một tay bóp trán, không muốn để cô

nhìn thấy bộ dạng “cầm thú” của mình lúc ấy.

Hình Dục thấy anh không cởi giày, ngồi xuống giúp anh cởi dây giày,

lại phát hiện ra mồ hôi nhỏ xuống sàn nhà, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm
chằm vào hai dái tai đỏ rực của Hình Khải, vô thức đưa tay lên sờ trán anh,
hỏi: “Sao anh ra nhiều mồ hôi thế? Có phải bị sốt rồi không…”

“Này… đừng động vào anh!” Hình Khải giật nảy người ngồi thẳng

dậy, ngón tay cô như bị điện giật.

Hình Dục rụt tay lại: “Không cho anh nuôi chó mà anh giận tới mức

ấy sao?”

“Không, không phải, anh không giận.” Hình Khải nhanh nhẹn chạy

vọt ra sau lưng cô, vội vàng lao lên phòng.

Hình Khải chui vào phòng nhanh như làn khói, ngồi khoanh chân trên

giường, chỉ vào “cậu em”, thầm mắng: “Đồ dễ bị cám dỗ, nhìn thấy chân
con gái nhà người ta mà mày cũng cứng được như thế à? Tiểu tử mau mềm
ngay cho ta!”

Cộc cộc… Tiếng gõ cửa vang lên, Hình Khải rùng mình, nhanh như

cắt lật người lao xuống sàn, dùng lưng chặn chặt cánh cửa, hoàn toàn quên
mất rằng mình đã khóa cửa từ lâu.

“Hình Khải, buổi trưa ăn gì, em gọi điện đặt cơm.”

“Không… không… không đói, tùy em…” Hình Khải căng thẳng áp

sát lưng vào cửa chặt hơn. Thế nào gọi là lương tâm tội lỗi thì bộ dạng anh
lúc này giống hệt như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.