Trong lòng Hình Khải lập tức trào dâng cảm giác buồn bã chua xót,
thế là, để phá vỡ bầu không khí gượng gạo đặc quánh này, anh lại quay đầu
nhìn lên bầu trời sao, ngay sau đó nghiêm túc giơ tay chào theo kiểu quân
đội: “Cháu chào cô ạ, cháu là Hình Khải, con gái cô bây giờ sống rất tốt.”
Hình Dục không cười, mà còn thả thõng tay xuống, nhìn chằm chằm
vào ngôi sao đó, như đang thì thầm tâm sự với mẹ mình.
Có điều, ngay sau đó cô bật cười thành tiếng, bởi vì dạ dày Hình Khải
đang sôi ùng ục lên tiếng kháng nghị, trong đêm tối yên tĩnh thế này, tiếng
“gào thét” của nó nghe thật… nhức tai.
“Cười gì mà cười, chẳng phải vì em nên anh mới phải ôm bụng đói thế
này à?” Hình Khải bóp bóp cái bụng đói meo, anh chưa bao giờ nghĩ mình
và Hình Dục lại có ngày hòa hợp với nhau như thế này.
Hình Dục mím mím môi, nghển cổ lên nhìn ngó xung quanh, phát
hiện ra một thửa ruộng xanh rì, thế là cô nhặt đôi giày bệt đi lại vào chân,
hai tay kéo Hình Khải đang ngồi bệt dưới nền luôn miệng kêu khổ than sở
đứng dậy, lén lén lút lút đi về phía ruộng.
“Đi đâu đây?”
“Suỵt!” Lần này đổi lại là Hình Dục ngăn anh lên tiếng, cô ấn vai
Hình Khải xuống, ngồi xổm cạnh anh, sau đó khẽ nói: “Anh đợi em ở đây,
đừng chạy lung tung…”
Hình Khải tưởng cô muốn đi vệ sinh nhưng không dám nói thẳng nên
vẻ mặt tỏ ra rất hiểu biết, không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Hình Dục khom người đi về phía ruộng khoai lang, vừa nhìn ngó xung
quanh để canh chừng vừa cầm gậy gỗ lên, nhưng cây gậy này không phải
dùng để đào khoai lang mà dùng để đánh đuổi chó canh ruộng.