ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 155

Nhưng Hình Dục như nhìn thấu tâm tư Hình Khải, cô cười hi hi rồi

giảng giải cho anh: “Nếu nhìn thấy chó thì đừng chạy, động vật và người
giống nhau, anh có khả năng uy hiếp nó nó sẽ sợ, còn nếu thật sự không thể
trụ được thì trèo lên cây, chó biết trèo cây không nhiều đâu.”

“Thế ở nhà chúng ta, em đáng sợ hay Đại Dục đáng sợ?” Bụp bụp!

Xem anh ăn nói kìa!

“Anh đáng sợ. Đưa bật lửa cho em.” Hình Dục biết anh nhất định

mang bật lửa theo.

Thực ra không trả lời cũng được.

Hình Khải châm một điếu thuốc rồi tiện tay ném bật lửa cho cô, ngồi

phịch xuống quan sát cô thao tác thuần thục, cách cô nhóm lửa, vừa nhìn đã
biết là một cô gái lớn lên từ vùng thôn quê.

Nụ cười của anh chợt như cứng lại trên môi, không được, khi ở nhà

Hình Dục hầu hạ anh còn chưa đủ, chạy tới nơi đồng không mông quạnh
này còn tìm đồ cho anh ăn, trong mắt cô, anh chỉ là thứ đồ bỏ đi?

Nghĩ tới đây, anh dập tắt điếu thuốc, đón lấy cây mồi lửa trên tay Hình

Dục, thô lỗ ra lệnh: “Ngồi sang bên cạnh, sắp cháy cả váy rồi mà cũng
chẳng thèm để ý gì cả.”

Hình Dục chỉ cười không đáp, túm túm chân váy lại rồi ngồi dịch sang

một bên tiếp tục cho cành cây vào đống lửa.

“Phải rồi Hình Khải, anh trốn ra ngoài thế này, liệu sỹ quan chỉ huy có

phạt anh nữa không?”

“Không sao. Trước khi trời sáng anh quay về là được.” Hình Khải quạt

quạt khói, thờ ơ trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.