“Vậy em về nhà trước đây, anh đến khách sạn thì gọi cho em, tạm thời
em vẫn chưa ngủ đâu.”
Hình Dục vẫn cố gắng tìm cách nhét mấy trăm tệ của mình vào túi áo
khoác, sau đó cởi áo khoác ra đưa cho Hình Khải.
“Anh mặc vào đi, em chạy hai bước là về tới nhà rồi.” Nói rồi cô quay
người bỏ chạy, Hình Khải có nhà không thể về còn cô phải nhanh chóng
quay lại thu dọn bát đĩa trong phòng đọc sách của Hình Phục Quốc.
Thấy một chiếc taxi vừa hay chạy tới, Hình Dục vội vàng đưa tay lên
vẫy, theo quán tính, bánh xe dừng ngay trước mặt Hình Khải, Hình Dục
vẫy vẫy tay với anh: “Mau lên xe đi, nhiệt độ ngoài trời đang âm mấy độ
đấy.”
Hình Khải ừ một tiếng, mở cửa lên xe, khi xe lăn bánh anh quay đầu
lại nhìn Hình Dục, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ vừa xoa hai tay vào nhau
cho ấm vừa nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần.
“Tăng tốc, đến đầu đường rẽ luôn.” Hình Khải dứt khoát rời đi. Dường
như anh đã nhận ra rằng, Hình Dục chính là kiểu phụ nữ ấy, khi bạn có thời
gian chòng ghẹo trêu đùa cô thì hãy dành thời gian đó mà lên kế hoạch cho
bước tiếp theo, nếu không sẽ khiến đám huynh đệ chê cười là không bằng
cả đứa con gái.
Hình Khải quay đầu lại, ngón tay vô tình chạm vào túi áo khiến những
tiếng kêu loảng xoảng vang lên, anh thò tay vào thăm dò, chạm phải một
đống tiền xu, còn cả mấy tờ tiền giấy kẹp lẫn trong đó nữa. Hình Khải trợn
ngược mắt, bao nhiêu tiền lẻ đi chợ thừa nha đầu đều nhét hết cho anh hay
sao thế này?
Lúc này, lái xe taxi căn cứ vào vẻ bề ngoài của Hình Khải mà dừng lại
trước một khách sạn năm sao sang trọng, khóe miệng Hình Khải giật giật, ở