ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 185

“Thế đã là gì, Hình Khải còn tinh thông cả ba ngoại ngữ Nga, Anh, Pháp
cơ.”

An Dao kinh ngạc tột độ, hào hứng nói: “Anh đúng là thiên tài ngôn

ngữ!”

Hình Khải khá bất ngờ, liếc xéo Đặng Dương Minh: “Nhắc đến làm

gì, mình chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp thôi mà.”

Đặng Dương Minh cầm ly rượu lên cụng vào ly Hình Khải một cái,

cười nói: “Đừng có giả bộ khiêm tốn trước mặt mình. Mình còn nhớ hồi
nhỏ, cậu thường ngồi xổm ở góc tường nói chuyện với kiến, có phải cậu
gặp được con kiến thành tinh nào rồi không?”

Hình Khải chỉ cười, giờ chuyện của anh có thể mang ra kể như chuyện

cười, nhưng nhớ lại những khó khăn mình phải trải qua ở giai đoạn đó anh
vẫn có chút xót xa, chẳng có ai chơi cùng, anh chỉ còn cách tìm đến đủ loại
côn trùng động vật để trò chuyện.

Hình Dục lẳng lặng ngồi một bên, cô luôn là người kém hoạt bát nhất

trong mọi cuộc vui, chỉ có thể tự tìm niềm vui trong tiếng nói cười của
người khác.

Sau bữa cơm, Hình Khải và Đặng Dương Minh có lẽ uống hơi nhiều,

trong lúc giúp Hình Dục đỡ họ, An Dao lẳng lặng nhét tờ giấy có số điện
thoại của mình vào túi quần Hình Khải. Màn này, ngoài Hình Khải là người
duy nhất không phát hiện ra, Đặng Dương Minh và Hình Dục đều nhìn
thấy.

Hình Dục không yên tâm nên cô quyết định phải đưa hai người bọn họ

về nhà trước. Ồ, mà giờ Hình Khải ở đâu cô cũng không biết, lần này thì
rắc rối to rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.