ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 239

yêu. Nhưng vấn đề là, cảnh tượng bố mẹ tay trong tay đi dạo trên cánh
đồng lúa là giả hay sao? Nếu hai người bọn họ không yêu thương nhau tại
sao lại sinh ra cô? Còn nữa, sự quan tâm thỉnh thoảng họ vẫn dành cho cô
là ảo ư? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào như thế.

Nghĩ đến đây, An Diêu xịt xịt mũi, tự an ủi mình, cũng may cô đã lớn

rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân, không cần phải dựa dẫm vào sự chăm
sóc của bất kỳ ai nữa, thậm chí cô còn có thể chăm sóc cho người khác.

Bố, mẹ… con gái vẫn yêu bố mẹ, cho dù bố mẹ không yêu con cũng

chẳng sao…

“An Diêu, An Diêu, mau ra giúp bà bắt con gà mái già này nào… Khụ

khụ…” Bà Trương đang đứng bên ngoài chuồng gà, mệt tới mức mồ hôi
đầm đìa.

“Dạ, cháu ra đây.”

An Diêu sống ở nơi có khá nhiều người già, con cái của họ cũng giống

như bố mẹ An Diêu, đều là những quân nhân bình thường, hay trong mắt
họ thì là những quân nhân vĩ đại. Họ thường xuyên túc trực nơi tiền tuyến
để chống thiên tai cứu người, điều duy nhất mà An Diêu có thể làm giúp
những cô những chú giải quyết nỗi lo lắng băn khoăn về hậu phương của
mình, chăm sóc cho bố mẹ họ.

An Diêu chạy đuổi theo con gà mái già nhà bà Trương, con gà mái này

thỉnh thoảng lại giở chứng, có nhà không về mà cứ chạy ra đầu thôn theo
đuôi bọn gà trống.

“Bà Trương, cháu đã bắt con gà mái đó về vườn nhà bà rồi, bà vào

nghỉ đi, cháu đi lấy trà cho bà.” An Diêu lau mồ hôi, cười tươi.

Bà Trương cười móm mém, chống gậy chầm chậm đi về vườn, nói:

“An Diêu, cháu có biết tại sao con gà mái đó lại cứ hay chạy lung tung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.