“Á đau…” Hình Khải nghĩ thì nghĩ, nhưng tay vẫn không quên giành
giật, không cẩn thận bị vật cứng trong ba lô huých vào ngực, độ dày phải
bằng cuốn từ điển. Anh đoán chắc chắn là một chiếc hộp gỗ.
Hình Dục vuốt vuốt đuôi tóc được buộc cao rối tung, xoa xoa ngực
anh: “Anh đừng gây sự nữa được không? Em hỏi anh mấy giờ anh về, nếu
không thì em phải về trước đây.”
“Tiểu Dục lúc nào cũng đối với anh trai rất tốt, cho anh xem chút đi
mà…” Hình Khải thay đổi thái độ từ cứng rắn sang năn nỉ.
Hai tay Hình Dục ôm chặt ba lô, đứng dậy định đi, Hình Khải lập tức
vòng tay ôm chặt hai đùi cô từ phía sau, từ vị trí ấy khiến má anh áp sát vào
mông cô, đột nhiên khiến đám bạn xung quanh gào rú lên điên loạn.
Một người nào đó đứng từ xa gào lớn: “Hình Khải, bình thường thấy
cậu rất biết cách vờ lạnh lùng trước mặt con gái cơ mà, tại sao bạn gái vừa
đến đã hiện nguyên hình thế kia? Ha ha.”
Phó Gia Hào thấy vậy không biết có nên giúp Hình Dục giải vây
không, anh ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta rất hiểu
bộ dạng chuẩn bị nổi giận của Hình Dục. Chính là bộ dạng đó… đúng đúng
đúng, sắp tung chưởng rồi.
Quả nhiên không sai, Hình Dục cầm ba lô lên giáng thẳng xuống đầu
Hình Khải… “bụp” một tiếng, giống như tiếng chém dưa hấu.
Có điều, Hình Khải chẳng cảm thấy đau lắm, rõ ràng Hình Dục ra tay
còn niệm tình, anh vẫn giữ ý đồ phải ngó bằng được chiếc hộp gỗ kia, đôi
tay đang ôm chặt đột ngột giật mạnh, kéo cả người Hình Dục phải ngồi
xuống đùi mình, nhưng vì lưng Hình Dục chắn mất tầm nhìn của anh, nên
anh đành quờ quạng ra phía trước để tìm chiếc ba lô.