“Mau buông tay ra, anh có muốn bị em đánh chảy máu đầu trước mặt
bạn bè không hả?” Hình Dục giận thật rồi.
“Đấy là những lời mà một cô gái nên nói sao? Được, dám ra tay thì em
cứ việc. Anh đã cả đêm không được ngủ rồi, nếu có ngất đi thì em tự mình
tiếp đón sinh viên quốc tế nhé.” Hình Khải biết Hình Dục sẽ giữ thể diện
cho anh trước mặt người ngoài, đây là kinh nghiệm mà anh tích lũy được
suốt bảy năm nay.
Hình Dục bất lực thở dài: “Được cho anh xem, buông tay ra đã.”
“Ha ha ha, em phải cho anh xem trước rồi anh sẽ buông tay, mà anh
cũng nói luôn, đừng có mặc cả với anh nữa, nhóc con, mau lấy ra đi!” Hình
Khải đắc ý cười rung vai, cái hộp đó không còn là chuyện quan trọng nữa
rồi, bắt nạt Hình Dục là chuyện luôn khiến anh thấy vui vẻ nhất.
Hình Dục thôi không giằng co nữa, lấy chiếc hộp từ ba lô ra, Hình
Khải giở trò không chịu buông tay, nghiêng lách qua người cô, khiến cô
phải ngồi vững xong mới đón lấy chiếc hộp. Đúng như Hình Dục nói, đây
là chiếc hộp bằng gỗ thịt, rất nặng, Hình Khải lắc lắc, trong hộp hình như
có một cuốn sách. Câu hỏi đặt ra là: Tại sao anh không mở hộp ra để kiểm
tra, bởi vì… “Em, chiếc hộp này bị khóa rồi!”
Phó Gia Hào nhón chân liếc nhìn cái hộp, nếu anh ta đoán không
nhầm, bên trong chiếc hộp bị khóa kia chắc chắn là có cuốn nhật ký của
Hình Dục… Hả?! Lẽ nào cô đã biết có người đọc trộm nhật ký của mình?
Hình Dục không giải thích, giật lại chiếc hộp cho vào ba lô, bên tai
truyền tới tiếng gió do anh thổi tới, Hình Dục tỏ ra không vui cảnh cáo
Hình Khải: “Mau buông tay, đừng ép em phải cầm ghế đánh anh.”
Hình Khải chính là cậy chỗ đông người nên trêu chọc Hình Dục, nếu
như là ở nhà anh sớm chẳng đã bị Hình Dục vác gậy đuổi chạy sang sân
nhà người khác trốn từ lâu rồi.