An Dao đợi ngày này từ lâu lắm rồi, từ lâu cô đã muốn mắng chửi
Hình Dục, ngọn lửa một khi được châm mồi, ắt sẽ bùng phát rất lớn.
An Dao thấy cô im lặng không nói, càng giận tới mức mất kiểm soát,
cô ta căm hận đẩy Hình Dục một cái, giận dữ nói: “Cô mau nói đi! Hay bị
tôi bắt gặp nên hiện nguyên hình không có gì để nói nữa?”
“Chị muốn em nói gì đây?” Hình Dục cũng biết An Dao không thuận
mắt với mình.
An Dao điên lên lại cho Hình Dục một cái bạt tai nữa, chuyện thế này
dù xảy ra với ai thì cũng khiến người ta phát điên mà thôi.
“Con hồ ly tinh cô rút cuộc đã cho Hình Khải uống bao nhiêu thuốc
mê rồi hả? Hay nhân lúc tôi không có nhà đã bò lên giường anh ta?” An
Dao vì giận nên mới bắt đầu nói lung tung, bởi cho tới giờ Hình Khải vẫn
chưa chịu đụng vào cô, đồng sàng dị mộng, mới thật sự là một cơn ác
mộng!
Hình Dục ôm má: “Chị nói gì cũng phải có lương tâm chứ. Chị có thể
đánh em, nhưng không có nghĩa là em có tật giật mình. Em có thể thề! Sau
khi anh chị kết hôn em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị! Suy
cho cùng, nếu em và Hình Khải có quan hệ mờ ám thì cũng không nhất
thiết phải chạy tới trường học để khoe mẽ. Hàng ngày em gọi chị là chị dâu
cũng đều rất thật lòng…”
Ánh mắt Hình Dục thoáng lên những tia nhìn giận dữ, vẻ mặt quyết
liệt ấy rất ít khi xuất hiện ở Hình Dục.
An Dao bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho thất kinh, vô thức
lùi lại một bước, sau đó lửa giận bùng lên, cô ta xông tới, giơ tay đẩy đẩy
kéo kéo Hình Dục.
“Cô có biết tôi yêu Hình Khải tới thế nào không?”