Hình Dục, cô luôn có thói quen làm mọi việc hết sức chu đáo, khiến anh
không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Hình Dục mím môi uống sữa, vô tình để ý tới hốc mắt của Hình Khải,
cô suýt chút nữa thì phì cả sữa ra ngoài, cười hỏi: “rút cuộc là anh làm sao
mà mắt lại đỏ thế kia?…” Hình Dục nhìn thành phần đồ ăn ghi trên bao bì,
không có thứ nào có ớt cả, huống hồ Hình Khải đâu sợ ăn cay.
Hình Khải cúi đầu im lặng, anh không còn là chàng trai sốc nổi mấy
năm trước nghĩ gì hỏi nấy nữa, anh đã biết quan tâm tới tâm trạng của Hình
Dục, cũng biết cân nhắc xem câu hỏi mà mình đặt ra liệu có làm khó cô
không, nhưng anh không thể khống chế được đầu mình suy nghĩ lung tung,
chìm vào trong nỗi khủng hoảng kỳ lạ.
“Chuyện kia… anh đã nghĩ rồi, từ sau khi kiến quốc, chưa có ai vừa
tròn hai mươi tư tuổi mà gánh vác được trọng trách của chức vụ bí thư thứ
ba, anh sợ mình không làm được, hay là tạm thời không ra nước ngoài nữa,
bắt đầu từ một chức vụ thấp nhất, vài năm sau có kinh nghiệm sẽ đi sau, thế
nào?…” Hình Khải không đùa, mặc dù hủy bỏ kế hoạch sẽ ảnh hưởng tới
tiền đồ thênh thang của anh, bố cũng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng anh không
sao có thể thuyết phục bản thân mình cứ thế này mà rời bỏ Hình Dục.
Hình Dục sững lại, nói: “Chính vì không ai được ngồi vào vị trí này ở
tuổi hai mươi tư nên anh càng phải trân trọng nó hơn, em không cho rằng
quyết định lúc này của anh đáng để đưa ra bàn bạc.”
“Em thật sự muốn anh đi sao?”
“Anh muốn nghe em nói thật không?”
“Ừ…” Hình Khải trầm tư.
“Đương nhiên em không muốn anh đi, nhưng chuyện này liên quan tới
tương lai của anh, đợi sau này khi anh quay về rồi, thân phận và kinh