Hình Khải lúc này mới nhận thấy hai người đàn ông mặc vest lịch sự
lại chơi một trò chơi không phù hợp với độ tuổi chút nào, con người đúng
là loài động vật “đòn sóc hai đầu”, trước mặt người khác thì làm bộ làm
tịch, về tới nhà là lập tức hiện nguyên hình.
Hình Khải nghiêng người ngã nằm ra nền, lẩm bẩm nói: “Trong trận
chiến này mình đã không ngừng hạ thấp tiêu chuẩn, yêu hay không yêu
mình đã không còn băn khoăn nữa. Chỉ cần khi còn sống, cô ấy thừa nhận
đã từng thích mình là được.”
“Hình Khải, mình vẫn biết cậu luôn là người trọng tình cảm, nhưng
cậu có thể nghe mình khuyên một câu không, từ bỏ đi, nếu cô ấy muốn sớm
đã làm rồi.” Đặng Dương Minh nằm bò trên ghế sô pha, vỗ vỗ vai Hình
Khải. Bộ dạng yếu đuối này của Hình Khải chỉ mình Đặng Dương Minh
được chứng kiến, nhưng nhìn thì nhìn, trong lòng anh thật sự không dễ chịu
chút nào.
Hình Khải cười chua xót: “Chỉ có cậu biết ngày nào mình cũng sống
trong chịu đựng, trước mặt cô ấy mình không những phải tỏ ra vui vẻ mà
còn phải đóng vai chính trong vở kịch tình yêu… nhưng, mình cũng muốn
nói một câu mà nghe xong nhất định cậu sẽ buồn nôn, tình cảm mình dành
cho Hình Dục không còn là thứ tình cảm mình có thể khống chế nữa, mình
không thể từ bỏ cô ấy, cô ấy muốn bào mòn mình hành hạ mình mình cũng
chấp nhận, cho tới khi già nua phải ngồi xe lăn là xong chuyện…”
Đặng Dương Minh không chế nhạo tấm tình si của Hình Khải, nhưng
vô tình anh cũng bị những lời chân thành đó làm cho cảm động, con người
tùy tiện bá đạo trước kia của Hình Khải đã hoàn toàn biến mất, đứng trước
mặt anh bây giờ, là một kẻ điên vì tranh giành tình yêu mà không ngừng
giày vò bản thân.
“Thật là, tình yêu, mẹ kiếp không biết nó là cái trò gì chứ?”