Tiểu Dục, xin em, bằng bất cứ giá nào cũng hãy tin vào lời anh đã hứa.
Mặc dù anh không biết em đang lâm vào cảnh khó khăn như thế nào,
nhưng anh tin em có thể nghe thấy tiếng anh gọi em. Mười ba năm rồi,
mười ba năm rồi Tiểu Dục, chỉ cần đấy là việc Hình Khải anh hứa với em,
có việc nào anh chưa làm được, em nói xem có đúng không?
Vì vậy lần này, em nhất định phải tin tưởng nơi anh, dùng hơi thở yếu
ớt hoặc mạnh mẽ của em, giúp anh chỉ ra con đường đi đến bên em. Con
đường đó có khó khăn gập ghềnh tới đâu, hay là phải dời núi lấp biển, chỉ
cần tìm được em, anh nguyện sẽ đi.
Tiểu Dục, xin hãy giúp anh tìm ra phương hướng, anh biết em còn
sống, nhất định còn sống. Mười ba năm nói dài không dài nói ngắn không
ngắn, em chắc chắn không nỡ rời xa anh khi chưa nói lời tạm biệt, đúng
không?
Chờ đợi một phút.
Hai phút…
Đúng vào lúc ấy, một con gió lạnh thổi tới, nhân viên cứu hộ người
nào người nấy như bừng tỉnh, nhảy lên thang mà chiếc trực thăng vừa thả
xuống.
“Cục phó Hình, mặt đất đang chuyển động, mau lên đi!” Đội trưởng
đội cứu hộ túm lấy loa gọi lớn.
Hình Khải lờ đi như không nghe thấy, anh thậm chí còn không muốn
nghe thấy những kết luận được đưa ra từ máy thăm dò nữa, anh phải dùng
cách nguyên thủy nhất, dùng thính giác, hơi thở, dùng trái tim để cảm nhận,
để tìm thấy người con gái anh trân trọng hơn cả bản thân mình.