Mùi thức ăn khét lẹt chờn vờn trong phòng khách, lại nghe thấy
“loảng xoảng” tiếng vật kim loại rơi, nụ cười trên môi anh vụt tắt, chạy
thẳng vào trong bếp.
Trong bếp khói mù mịt, anh vội tắt bếp ga, xuyên qua làn khói, nhìn
thấy Hình Dục đang sặc sụa ngồi co lại một góc.
Anh ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô, giọng hơi có ý trách mắng: “Anh
đã bảo em không phải nấu cơm rồi mà, sao không nghe lời thế?”
Hình Dục không dám quay đầu, hai tay ôm chặt má, chu miệng, lẩm
bẩm tự trách mình: “Anh nói trước kia em nấu cơm rất ngon, em muốn nấu
cho anh ăn, em xin lỗi, lúc nào em cũng làm hỏng hết, huhu.”
“Anh nói đùa thôi, em có bao giờ biết nấu ăn đâu, huống hồ thứ anh
thích nhất chính là mì tôm do em nấu, các món khác cứ để anh, lẽ nào em
không thích ăn thức ăn do anh làm sao?” Hình Khải vò vò mái tóc của cô,
kéo cô ra ngoài phòng khách, nhưng không được đi quá nhanh, đi quá
nhanh, cô sẽ bước tập tễnh.
Hình Dục nước mắt lưng tròng, lắc lắc đầu: “Anh phải đi học, buổi
trưa còn phải về nhà nấu cơm cho em ăn, em…” Cô còn chưa nói xong, hai
mắt đã lại ướt đỏ, biết mình vô dụng, chân tay vụng về chẳng làm được
việc gì ra hồn.
Hình Khải kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt, cười nói:
“Thật ra cũng có thể đặt cơm, nhưng vấn đề là… không nhìn thấy em anh
không có tâm trạng để học. Nếu em biết nấu ăn rồi thì anh đâu còn cơ hội
mượn cớ để về buổi trưa nữa, coi như em vì anh, đừng vào bếp nữa nhé,
được không?” Nói rồi, anh lấy từ trong hộp kẹo ra một chiếc kẹo sữa hình
chú thỏ trắng, bóc vỏ, và bỏ vào miệng Hình Dục, Hình Dục ngậm viên kẹo
ngọt ngào, khịt khịt mũi, gật đầu thật mạnh, cười vui vẻ.