Còn Hình Dục, sau khi gặp nạn trong trận động đất ấy, phần đùi của cô
cũng bị thương nặng, trước khi hồi phục hoàn toàn, cô đi hơi khập khiễng.
Thông qua những bài tập trị liệu, phía bệnh viện đảm bảo khả năng đi lại
của cô có thể hồi phục bình thường, nhưng cần phải cố gắng một khoảng
thời gian dài.
Để cô đi lại được thuận tiện, Hình Khải chuyển ra khỏi khu biệt thự
độc lập ba tầng, mua một căn nhà vườn nhỏ gần Bắc Hải. Trong vườn anh
trồng một giàn nho, xung quanh còn trồng rất nhiều các loại rau mà Hình
Dục vẫn còn có thể nhớ được, ví dụ như cà chua, khoai tây, tỏi tây, v.v…
Dựa vào phương pháp nuôi trồng mà Hình Khải in ra mang về cho Hình
Dục, cô chăm bón chúng và rõ ràng rất thích công việc này.
Mặc dù việc phục hồi này rất gian khổ, nhưng sau mỗi lần phục hồi
kết thúc, Hình Khải sẽ đưa Hình Dục đi chèo thuyền trong công viên Bắc
Hải. Hình Dục rất thích vừa ăn kem vừa nhoài người ra ngoài mạn thuyền
nghịch nước trên mặt hồ phẳng lặng. Nhìn đám cá tung tăng đùa nghịch
dưới nước, cô sẽ quên cả những cơn đau, thỉnh thoảng còn cười vui vẻ
không dứt. Hình Khải ngồi ở đầu thuyền chụp ảnh cho cô, thỉnh thoảng giơ
cao máy, kề vai tựa đầu chụp chung, những bức ảnh của họ được anh rửa ra
và nhét đầy vào ba bốn cuốn album.
Cứ như thế, suốt một năm nay, Hình Khải không chỉ phải giải quyết
những công việc bề bộn, còn phải chăm sóc cho Hình Dục thỉnh thoảng lại
khóc lóc gây chuyện như một đứa trẻ. Vài người hàng xóm không hiểu
chuyện lại tỏ ra tốt bụng khuyên nhủ: Hình Khải à, mời một hộ lý về chăm
sóc cho vợ cậu, cậu là đàn ông vừa phải đi làm lại phải chăm sóc cho một
người vợ trí óc có vấn đề thân thể tàn tật, sao làm được chứ? Huống hồ cậu
còn trẻ, trông cũng rất có phong độ, ngàn hoa đua nở ngoài kia, không cần
phải tập trung toàn bộ tâm trí vào một người phụ nữ.
Đương nhiên, người hàng xóm này hoàn toàn không hề biết Hình Khải
không những là con trai của một lãnh đạo cao cấp mà trong lần cải cách