Hình Khải đột nhiên cười, vuốt vuốt má cô, lẩm bẩm nói một mình:
“Bác sĩ bảo anh phải nói chuyện với em thật nhiều, nghe nói có thể em vẫn
nghe được, nhưng anh cứ cảm thấy như em không nghe thấy gì, nếu em có
nghe được, sao em nỡ để anh phải buồn thế này, đúng không… gần đây
công việc của anh bận rộn, họp hành suốt ngày, nếu em thật sự thương anh,
thì chớp chớp mi mắt cũng được.”
Cùng lúc ấy, Hình Khải cầm những ngón tay của cô chà sát lên môi
mình: “Phải rồi, tiểu tử Đặng Dương Minh sắp kết hôn, em còn nhớ không?
Hôm qua còn mang vợ chưa cưới vào thăm em, mua cả hoa cho em nữa…
mà sao em chẳng lễ phép gì cả, cũng không thèm ngồi dậy chào người ta
một tiếng. Ồ còn nữa, anh nói riêng với em thôi nhé, tên tiểu tử Đặng
Dương Minh đó còn đứng trong phòng tắm khóc đấy, suỵt, anh còn tưởng
hắn ta không có cảm xúc cơ… hắc hắc.”
Hình Khải khịt khịt mũi, rồi lại nghiêm túc chất vấn: “Cái gì nhỉ, cái
tên ẻo lả Phó Gia Hào sao lại biết hôm nay là sinh nhật em? Anh hỏi cậu ta,
cậu ta bảo em nói cho cậu ta biết, anh nói không thể nào, cậu ta bảo anh tới
hỏi em, em mau giải thích xem chuyện này là thế nào? Không nói rõ ràng
không xong với anh đâu…”
Hình Dục mặt không cảm xúc nằm im trên giường, cả một năm nay
rồi, cô vẫn chỉ một vẻ mặt ấy biểu hiện ấy, cho dù Hình Khải nổi giận gào
thét hay lẩm nhẩm tự nói với chính mình thì cô vẫn chẳng buồn động tay
động chân.
Hình Khải thở dài, nói tiếp: “Tiểu Dục, em đừng trách bố không đến
thăm em, bố không dám đến. Đến thăm lần nào bố buồn thương lần ấy, bố
cũng nhiều tuổi rồi, không thể chịu đựng được sự xúc động mạnh. Gì nhỉ,
nếu em không nể mặt anh thì cũng nghĩ cho bệnh tim của bố có được
không? Em mau dậy mà xem bố đã già tới thế nào rồi, em cứ để người khác
phải lo lắng mãi thế…”