ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 424

Mười phút sau, Hình Khải lách qua đám người, hào hứng lao vào

phòng bệnh: “Tiểu Dục!”

Hình Dục thu người ngồi trong góc nhà, giọng nói quen thuộc vang

bên tai, cô từ từ ngước đôi mắt nhòe lệ lên, nhìn Hình Khải mặc vest đi
giày tây, mặc dù rất xa lạ, nhưng trái tim mách bảo cô rằng, Hình Khải đến
rồi, đây chính là Hình Khải.

Mấy giây sau, cô chầm chậm dang rộng hai tay, nước mắt lã chã rơi:

“Hình Khải… Hình Khải… em sợ.”

Hình Khải cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến tất cả, Hình Dục của

anh đang gọi anh, cô cần anh, vô cùng cần anh.

Thế là, anh lau nước mắt, tiện tay đóng cửa, chạy về phía người con

gái mà anh yêu tới khắc cốt ghi tâm.

Anh ôm chặt cơ thể Hình Dục vào lòng, anh có bao nhiêu lời muốn

nói với cô, nhưng lại không thể nói ra dù chỉ một từ.

Hình Dục dựa vào lòng Hình Khải, tâm trạng bất an dần lắng xuống,

cô khóc rồi cười, cười rồi khóc.

“Hình Khải, sao anh lại già thế này? Chuyện gì đã xảy ra… …” Hình

Dục sờ sờ lên râu trên cằm Hình Khải, hôm qua Hình Khải vẫn còn mặc
đồng phục đi học mà.

Hình Khải cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên môi hôn: “Nhớ, em

nhớ tới…”

Nghe xong, sắc mặt Hình Dục ửng hồng, cô cọ cọ trán mình vào ngực

anh, vòng tay ôm anh, những ngón tay đan xen vào nhau, khẽ nói: “Em
cũng nhớ anh, mặc dù mới không gặp nhau có một ngày, nhưng em rất nhớ
anh…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.