Đương nhiên, Hình Khải càng không thể giải thích được, sao mình lại
có thể nghi ngờ người anh em đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn có tà ý với
Hình Dục, đây quả thật là một sự bất kính đối với tình bạn của hai người.
Nhưng sao anh lại có thể dính vào cái mớ bòng bong này không tự thoát ra
được chứ?
Hình Dục lần đầu tiên bước chân vào rạp chiếu phim, rõ ràng cô cảm
thấy mọi thứ xung quanh thật mới mẻ, kỳ lạ cô nhìn khắp một lượt những
tờ poster lớn được giăng khắp rạp, những chiếc đèn đủ màu sắc, nụ cười
tràn lên mắt.
Phùng Xuyến Xuyến nhét một hộp bắp rang bơ vào tay Hình Dục, phì
cười: “Sao cậu ngơ ngác như lần đầu tiên bước chân vào rạp chiếu phim
thế?”
“Ừ, lần đầu tiên thật mà! Trần nhà cao thật đấy!”
Phùng Xuyến Xuyến nghĩ chắc Hình Dục đùa nên chỉ cười hùa theo.
Cuộc đối thoại của họ lọt vào tai Hình Khải, lúc này Hình Khải mới
giật mình, từ sau khi Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, thật sự trở
thành tiểu bảo mẫu của anh, cô chỉ đi về giữa ba điểm cố định trên một con
đường.
Bắt đầu chiếu phim, trong rạp tối om.
Hình Khải đổi vị trí cho Phùng Xuyến Xuyến, sang ngồi cạnh Hình
Dục, Hình Dục ngồi giữa Hình Khải và Đặng Dương Minh.
Hình Dục tập trung tinh thần xem phim, ánh mắt bị thu hút bởi những
tình tiết hấp dẫn trên màn ảnh.
Còn Hình Khải từ đầu đến cuối chẳng biết trên màn hình đang chiếu
những gì, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Hình Dục.