Minh: “Anh dự cảm hôm nay chú mày sẽ đi học, vì vậy đã mua thêm hai vé
nữa. Đi đi, cùng đi xem phim!”
“Không đi đâu. Thà về xem đĩa ở nhà còn hơn.” Đặng Dương Minh từ
chối thẳng thừng.
Hình Khải lờ đi như không nghe thấy, quay sang gọi Hình Dục: “Tiểu
Dục, qua đây một lát.”
Hình Dục thu dọn sách vở, đi về phía Hình Khải, Hình Khải mở tay cô
ra, nhét hai tấm vé vào, làm bộ làm tịch nói: “Tôi không mời được anh
Dương Minh, cô nói với anh Dương Minh của cô đi.”
Hình Dục nhìn nhìn mấy tấm vé xem phim trong tay, rồi lại nhìn Đặng
Dương Minh, chỉ biết ngoan ngoãn hỏi: “Anh Dương Minh, đi xem phim
đi?”
Đặng Dương Mình thoáng do dự, nếu Hình Dục cũng đi thì anh không
có lý do gì để từ chối.
Anh với tay rút lấy hai tấm vé đút vào túi, ngông nghênh bước về phía
cửa lớp, cười nói: “Đi xem thì đi xem, chúng ta làm lá chắn cho họ vậy.”
Hình Dục đi theo Đặng Dương Minh, đến Bắc Kinh hơn một năm rồi,
cô chưa từng bước chân vào rạp chiếu phim.
Còn Phùng Xuyến Xuyến đứng đợi Hình Khải ngoài cửa lớp từ lâu,
nhưng mãi vẫn không thấy anh ra, cô thò đầu vào, cười giục: “Anh nghĩ gì
? Đi thôi!”
“Ừm…” Hình Khải đáp khẽ, rồi vơ vội đống sách vở trên bàn nhét
vào cặp, ngay bản thân anh cũng không biết mình làm sao nữa, không thể
diễn tả được cảm giác lúc này, cảm giác thứ đồ chơi vốn đang là của mình
mà bị người khác cướp mất vậy.