ràng có chút kiêu ngạo, những trận cầu lớn trong nước, kiếm một vé cũng
đã rất khó rồi.
Nhưng Hình Dục đâu hiểu mấy chuyện đó, khéo léo từ chối: “Mình
không đi đâu, cuối tuần có việc rồi.”
Điền Húc buồn bã ừ một tiếng, vừa nhướn mắt lên nhìn, thấy ngay
trước cửa lớp trên tầng hai có một đôi nam nữ đang trò chuyện với nhau rất
thân mật, cậu ta khẽ chạm vào vai Hình Dục một cái rồi trêu: “Cậu xem,
anh trai cậu ngang nhiên ôm ấp bạn gái trong lớp kìa.”
Vừa nghe nói thế, Hình Dục vội chạy ngay ra sau thân cây, ngồi xổm
ở đó đập đập bóng.
Điền Húc không để ý hành động kỳ quái của Hình Dục, xoa xoa cằm,
nói tiếp: “Nói gì thì nói, bạn gái của anh trai cậu xinh thật đấy, nhưng
không xinh bằng cậu.”
“Mình quê, Hình Khải nói mình là thôn nữ.”
“Đấy là anh cậu trêu cậu thôi, nếu cậu trang điểm một chút thì không
biết sẽ có bao nhiêu lang sói vây quanh đâu?”
Điền Húc tự chỉ vào mình: “Nhìn thấy chưa, mình chính là một trong
số đám lang sói đó, ha ha!”
Hình Dục nghiêng đầu liếc nhìn Điền Húc một cái, ánh mắt lướt trên
khuôn mặt với đôi mắt to và lông mày rậm của cậu ta, bất giác mỉm cười.
Buổi chiều tan học, Hình Khải hẹn đi xem phim với Phùng Xuyến
Xuyến.
Nhưng sự xuất hiện của Đặng Dương Minh đã khiến anh thay đổi chủ
ý. Anh lấy từ trong túi áo ra bốn tấm vé, choàng tay qua vai Đặng Dương