Phó đạo diễn nhìn phân cảnh hôm nay, đi đến bên Tống Như: "Phân cảnh
hôm nay hơi khó, yêu cầu sau khi cô khóc xong lập tức diễn cảnh hồi ức,
khi đó cô và nam chính là người yêu, cô hiểu chứ?"
Tuy biết Tống Như là người có tài diễn xuất, nhưng phó đạo diễn vẫn có
chút lo lắng.
"Vâng!" Tống Như đã xem trước kịch bản, cũng biết được sắp xếp ngày
hôm nay.
Phó đạo diễn gật đầu, lại đến chỗ Tống Ngưng sau khi bố trí ổn thỏa các
bộ phận thì bắt đầu chính thức quay.
Phân cảnh đầu tiên, những phân cảnh khác nhau đều yêu cầu biểu cảm
khác nhau, cảnh trước yêi cầu biểu cảm căng thẳng, cảnh lần này cần cảm
xúc mạnh mẽ bộc phát, trong giây phút nhìn thấy nam chính, trong chốc lát
sẽ bật khóc, hơn nữa khóc đến thê lương, không nở rời ra.
Đạo diễn Trần và phó đạo diễn ngồi ở vị trí trước mặt, căng thẳng theo
dõi biểu cảm của Tống Như.
"Không cần!"
Tống Như yếu đuối hét lên một tiếng, một giây nhập cảnh, kéo theo tiết
tấu của toàn bộ bộ phim, chỉ thấy cô vừa bước chân lên đài, liền đem tâm
trạng muốn đến gần nam chính vừa sợ hãi vừa do dự biểu hiện ra hết.
Tất cả những diễn viên xung quanh và nhân viên đều bị diễn xuất của
Tống Như cuốn hút, họ đều không ngờ khi cảm xúc của cô lên đỉnh điểm,
liền bật khóc mạnh mẽ.
"Cô..." Tống Ngưng khen cô, diễn xuất chỉ có thể nói quá đạt.