"Lại là Tống Như!" Dương Vũ Mịch tức giận, cô nghĩ một chút, cô nhất
định phải bắt lấy Bùi Lạc Phong: "Sao anh vẫn còn tin lời cô ta, cho dù hai
người kết hôn, anh sẽ được cái gì? Nhà họ Tống sẽ chia tài sản cho cô ta
sao? Đừng quên rằng, khi đó anh đã nói với em những gì, nhà họ Tống căn
bản không để tâm đến sự sống chết của Tống Như."
"Em bình tĩnh một chút."
Dương Vũ Mịch trực tiếp gạt tay của Bùi Lạc Phong: "Anh luôn nói với
em như vậy, anh bảo em sao có thể bình tĩnh... Lạc Phong, em không thể
mất anh, nếu như anh thật sự muốn em rời công ty, không bằng anh bảo em
đi chết luôn đi."
Cô nói xong liền chạy ra sân thượng: "Anh chọn đi, muốn ân ái cùng em
cả đời, hay là miễn cưỡng kết hôn với Tống Như."
"Em mau lại đây, đừng làm chuyện ngu ngốc." Bùi Lạc Phong bị co dọa
sợ, đành phải gật đầu: "Người anh yêu là em, đương nhiên sẽ ở bên cạnh
em."
"Thật sao?" Dương Vũ Mịch căn bản cũng không định thật sự nhảy
xuống, chỉ là muốn dọa Bùi Lạc Phong một chút, có được đáp án như mong
muốn, đương nhiên sẽ rời khỏi lan can.
"Đừng dạo anh nữa, bây giờ mỗi ngày anh bận tới mức đau đầu chóng
mặt, nghĩ mọi cách để có thể bảo bệ em và con, cho dù anh có lựa chọn như
thế nào, cũng đều là vì em." Bùi Lạc Phong than vãn, tuy là hắn rất muốn
tài sản của nhà họ Tống, nhưng Dương Vũ Mịch nói không sai, có lẽ nhà
họ Tống thật sự không để ý đén sống chết của Tống Như.
Nếu hắn từ bỏ Dương Vũ Mịch, thật sự sẽ hối hận cả đời này.
"Lạc Phong, em tin anh, nên anh cũng phải tin ở em, chỉ cần một nhà ba
người chúng ta ở cùng nhau, có khó khăn gì mà không thể vượt qua chứ?"