"Nói anh nghe làm sao em có thể khẳng định như vậy?" Dương Gia Cửu
đem nước trái cây đưa cho Tống Như chờ cô mở miệng.
"Trực giác của phụ nữ." Tống Như mỉm cười nói ra năm chữ, thật thích
được đối đãi đặc biệt như thế này, có thể cảm nhận được tâm ý của đối
phương, như vậy cũng đủ cảm thấy hạnh phúc.
Hai người một trái một phải ngồi trên sofa, văn phòng với màu xám
trắng làm chủ đạo, bọn họ với bộ dáng như vậy nhìn vào thật giống một
bức tranh hài hòa.
"Còn có mấy phần văn kiện muốn xem, em chờ anh một chút." Lúc đi di
động lần thứ hai sáng đèn, Dương Gia Cửu có lỗi cầm tay Tống Như: "Rất
nhanh thôi."
Tống Như cười đáp lại: "Ngay tại nơi này nhìn anh làm việc cũng là một
loại hưởng thụ."
Biểu cảm của Tống Như lúc này chính là động lực lớn nhất của Dương
Gia Cửu.
Dương Gia Cửu trở lại bàn làm việc, lúc xử lý văn kiện tràn ngập mị lực,
Tống Như nhìn thấy, trái tim liền đập liên hồi.
Qua được vài chục phút, Tống Như liền cảm thấy mệt mỏi, tựa vào sofa
ngủ mất.
Vào lúc giám đốc bộ phận đi vào văn phòng hướng Dương Gia Cửu
chuẩn bị báo cáo, ngoài ý muốn thấy được một màn Dương Gia Cửu cực kỳ
ôn nhu ôm lấy người đẹp ngủ trên sofa, tiến đến phòng nghỉ ngơi trong văn
phòng, lúc đi ra mặt còn mang theo tươi cười.
Trời ạ, tổng tài mặt lạnh của công ty cư nhiên lại nở nụ cười như vậy!