Giám đốc bộ phận lúc ấy liền hung hăng tự véo mình một cái, nghi ngờ
là mình tự sinh ra ảo giác rồi.
"Báo cáo viết xong rồi?" Dương Gia Cửu trong nháy mắt khôi phụ biểu
tình lạnh lùng bình thường, không khí văn phòng lúc này như lạnh hơn
mười độ.
"Dạ." Giám đốc bộ phận lập tức khẩn trương đứng lên, nơm nớp lo sợ
báo cáo.
Lức hắn đi khỏi văn phòng, cả người đều là mơ mơ hồ hồ, người đẹp kai
là ai, rõ ràng nhìn thấy quen mắt, Dương tổng của bọ. Họ cho tới bây giờ
đều chưa thấy thân mật với người phụ nữ nào như thế, nhưng điều đặc biệt
quan trọng là mình không thể hỏi, càng không thể nói cho bất luận người
nào.
Chờ Dương Gia Cửu làm việc xong trời cũng đã tối rồi, chậm rãi đi đến
bên giường nhẹ nhàng ôm lấy Tống Như: "Bà Dương à, về nhà thôi."
"Hả?" Tống Như mơ màng mở mắt mới phát hiện mình đang bị ôm:
"Làm xong rồi sao?"
Tống Như cũng không có ý rời khỏi lồng ngực của người đàn ông này,
mỗi lần Dương Gia Cửu ôm như vậy, đèu làm cho mình cảm thấy được
cảm giác an toàn.
"Ừ, làm xong rồi." Chỉ có thời điểm đối diện với Tống Như thì giọng nói
của Dương Gia Cửu mới nhẹ nhàng như vậy: "Tối nay muốn ăn gì?"
"Ăn thức ăn anh nấu." Tống Như tựa vào ngực anh, khuôn mặt hạnh
phúc trả lời.
"Được." Dương Gia Cửu sủng nịnh lên tiếng, đưa Tống Như lên xe, lái
xe rời đi.