ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 112

Tất cả liền im bặt.

Cô giáo quay lại, nghiêm túc nói với Minh Vi:

- Em có thể nhập kịch một cách thuận lợi, về điểm này rất tốt. Nhưng

em có vấn đề khá lớn về việc kiểm soát cảm xúc của mình. Cô không biết
nói như vậy có chính xác không, nhưng cô cảm thấy em rất dễ bị đưa cảm
xúc của cá nhân mình vào vai diễn.

Minh Vi bối rối cúi đầu, bởi vì chính cô cũng đã nhận ra điều đó.

Cô giáo vẫn luôn yêu quý một học sinh xuất sắc như Minh Vi nên

không trách móc nặng nề, chỉ nói:

- Em hãy quay về tự gọt giũa thêm, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Hãy nhớ, khi diễn kịch em chỉ còn thân thể mà không có linh hồn. Linh hồn
em khi đó chính là nhân vật em muốn tạo thành.

- Em cảm ơn cô. – Minh Vi thận trọng gật đầu.

Khi cô giáo quay ra phía ngoài lớp học, Cố Thành Quân và đám nhân

viên đi cùng đã không còn ở đó.

Minh Vi đi một mình đến phòng thay quần áo, ngồi trên chiếc ghế dài

uống từng ngụm nước lớn cho đến khi bị sặc, ho rũ rượi. Tiếng ho đầy khổ
sở liên tục vang lên trong căn phòng trống tênh. Cô đặt chai nước xuống,
cúi đầu. Một tiếng thở dài thườn thượt dường như đã giải tỏa hết tất cả
những nỗi phiền muộn tích tụ trong người ra ngoài.

Minh Vi đưa tay vuốt nước ở cằm, cười đắng đót. Hóa ra nỗi oán hận

của cô vẫn còn đầy như vậy. Nếu nó không được bộc lộ ra trong vai diễn thì
ngay cả bản thân cô cũng không hay biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.