ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 389

Nói xong, cô ta chộp lấy chiếc túi xách của mình rồi quay người đi ra

khỏi văn phòng Chủ tịch.

Cố Thành Quân nhấp một hớp trà, từ từ thưởng thức vị đắng chát và

ngọt dịu trong miệng. Trong bức ảnh hai vợ chồng chụp chung để trên bàn
làm việc, Minh Vi vẫn cười hết sức hồn nhiên rạng rỡ. Một người con gái
lương thiện, dịu dàng như vậy vì sao khi ấy lại có thể làm cái việc đe dọa
trái lẽ thường đó?

- Rốt cuộc là vì sao? –Cố Thành Quân nhìn di ảnh của vợ, khẽ thì

thầm. –Nói cho anh xem, giữa chúng ta rốt cuộc là như thế nào?

Minh Vi rùng mình một cái, tay run bắn lên, suýt làm đổ cốc trà xuống

tấm nệm sàn.

- Em sao thế, Chu Minh Vi? –Giáo viên dạy trà đạo hỏi.

- Không sao ạ. –Minh Vi cười gượng gạo.

Khi đó cô đang mặc bộ kimono của Nhật, ngồi quỳ trên tấm nệm, học

về trà đạo.

Để có thể tiếp cận với nhân vật nguyên mẫu một cách sát sao nhất, cô

đã theo học các nghi thức truyền thống của Nhật Bản suốt hơn một tháng
qua, đồng thời còn học tiếng Nhật, phấn đấu đến khi diễn có thể đọc lời
thoại tiếng Nhật một cách lưu loát nhất.

Người dạy Minh Vi trà đạo là một phụ nữ Nhật Bản, họ Fujita, chừng

bốn mươi tuổi, hành vi cử chỉ đều hết sức tao nhã. Nhà mẹ cô Fujita ở Nhật
Bản có một cửa hiệu bán kimono, vậy nên rất hiểu về các nghi thức truyền
thống của người Nhật Bản. Cô ấy đã theo người chồng đi làm kinh doanh
sang sống ở Trung Quốc hơn mười năm nay, nói tiếng Trung rất lưu loát,
tính tình ôn hòa dễ chịu nên quan hệ với Minh Vi cũng rất vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.