ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 388

lòng.

- Em không nhất thiết…

- Anh thực sự đã bỏ qua những việc năm đó Trương Minh Vi làm với

anh và gia đình anh hay sao? –Chân Tích hỏi dồn, sắc mặt lạnh tanh. –Bố
anh đi xe va chạm với người ta, cả hai bên đều bị thương. Nếu như không
phải nhà họ Trương đứng đằng sau xúi giục nhà kia đòi một khoản bồi
thường lớn thì nhà anh đâu có phá sản? Còn nữa anh học giỏi như vậy mà
sao không thể xin được học bổng, là ai đã cố tình sửa các thông tin trên đơn
xin học bổng của anh? Khi đi làm thêm, vì sao anh thường xuyên bị ức
hiếp, khốn khổ đủ đường? Vì sao em lại phải đối mặt với việc nếu không
chia tay anh sẽ bị liên quan đến một vụ gian lận? Còn cô ta, Trương Minh
Vi lại xuất hiện trong bộ dạng Chúa cứu thế, cứu độ con chiên đang lạc lối
là anh, lại còn mở đường cho em. Chẳng phải cô ta có đồng tiền dơ bẩn hay
sao? Chẳng phải cô ta mắc bệnh tim hay sao? Tùy anh nghĩ cô ta đẹp đẽ thế
nào cũng được, nhưng trong lòng em, cô ta chính là một đứa con gái đạo
đức giả, ác độc và thâm hiểm.

- Đừng nói nữa. –Cố Thành Quân nói một cách khó khăn. –Cô ấy đã

chết rồi, nói những điều ấy thì có ý nghĩa gì?

- Chết đi hay thật! –Chân Tích cười nhạt đứng lên. –Làm cho cô ta tức

chết, cướp được gia sản của cô ta, em vẫn còn tiếc là chưa đủ hả giận nữa
kìa.

- Chẳng qua cô ấy chỉ đe dọa em. Còn sau đó cô ấy cũng không hề tiếc

công để lăng xê em được như ngày nay. Vì sao em cứ phải so đo một chút
chuyện cỏn con ngày trước đến tận bây giờ? –Cố Thành Quân nói. –Những
thứ em đạt được còn chưa đủ sao?

- Anh nói xem. –Chân Tích thốt lên một tiếng chua chát. –Những thứ

đã mất đi có lấy lại được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.