ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 387

- Lẽ nào em vẫn muốn lấy anh?

Mặt Chân Tích đỏ bừng, rồi trắng nhợt, mãi sau mới nói:

- Thành Quân, rốt cuộc chúng ta…

- Thực tế một chút đi. –Cố Thành Quân ngắt ngang lời Chân Tích. –

Giờ anh đã là một phế nhân, không còn tâm trạng nào nữa nên sẽ không
toàn tâm toàn ý với em được. Em không thiếu tiền, không thiếu danh tiếng,
càng không thiếu đàn ông. Vì sao lại để ý đến một mình anh? Lạnh lùng
cũng là một kiểu hành hạ, em đừng có cố thử rồi mới thấy hối hận.

- Anh không phải dọa em. –Chân Tích nghiến răng. –Anh từng đối xử

dịu dàng, quan tâm hết mực đến Trương Minh Vi trong suốt mười năm
không hề thay đổi.

Cố Thành Quân ngước mắt lên nhìn Chân Tích, đầy vẻ bất lực.

- Minh Vi tính nết nhu mì, ở bên cô ấy dễ hơn ở bên em cả trăm lần.

Hơn nữa sự yêu thương không thể làm bộ được. Anh yêu cô ấy.

Chân Tích đứng chết lặng trước mặt Cố Thành Quân một hồi lâu, tay

vẫn cầm tách trà sắc mặt ảm đạm, trên môi không còn màu máu.

Có những chuyện dù tròng lòng ai cũng biết nhưng khi nghe người

trong cuộc nói ra, vẫn cứ gây chấn động lớn hơn bất kì sự tưởng tượng nào.
Niềm hy vọng giống như khu nhà kính trồng hoa bất thần đổ sụp xuống,
những mảnh kính sắc nhọn cứa vào da thịt chảy máu, khiến cơ thể không
còn nguyên vẹn.

Khi bình tĩnh lại, Chân Tích mới thấp giọng nói từng chữ một:

- Em biết cái gì miễn cưỡng cũng không tốt. Em cũng có cái giá của

mình, không việc gì phải rẻ mạt đến vậy. Nhưng em, thực sự em không cam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.