ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 606

Nước mắt rơi xuống như mưa, Minh Vi khóc thành tiếng:

- Cố Thành Quân! Anh là đồ lăng nhăng. Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến

anh đối xử với tôi như vậy? Anh là đồ vong ân phụ nghĩa đáng chém cho
nghìn nhát.

Đôi mắt Cố Thành Quân đẫm nước, những cái hôn gấp gáp vẫn không

ngừng rơi trên khuôn mặt Minh Vi, hôn một cái lại nói một lời xin lỗi. Song
nước mắt của Minh Vi trào ra dữ dội hơn, cô khóc nức nở tới mức không
kịp thở, giống như một đứa trẻ bị ấm ức điều gì. Vậy nên Cố Thành Quân
càng hôn riết lấy môi cô. Anh ngấu nghiến, ra sức công thành đoạt đất, gấp
gáp để an ủi cô bình tâm lại. Minh Vi hoảng hốt, song không sao giằng ra
được.

Từ trước đến nay Cố Thành Quân chưa từng hôn cô như vậy, hóa ra

anh cũng có thể hôn theo cách đầy kích động, hôn như muốn ăn tươi nuốt
sống cô thế này. Một cảm giác quen thuộc trào lên, sự ngầm hiểu mà vợ
chồng chung chăn gối với nhau suốt sáu năm trời mới có. Dù đã chuyển
sang một cơ thể khác, nhưng linh hồn cô vẫn nhớ kỹ từng chút một. Minh
Vi hoảng sợ khi thấy cơ thể mình nóng bừng lên, cô vội vàng giằng ra khỏi
cái hôn của Cố Thành Quân, quay mặt úp chặt xuống dưới thảm trải sàn.

- Bỏ tôi ra!

- Không! – Cố Thành Quân ấn cô xuống, bàn tay nóng rẫy giữ chặt cổ

tay cô, đôi môi như thiêu đốt hôn lên cổ nơi cô vừa để lộ. Anh cố ý mút
một cái thật sâu, lập tức một dấu môi đỏ ửng xuất hiện trên làn da trắng như
tuyết của Minh Vi.

Minh Vi cố nén sự run rẩy, nói:

- Anh làm như vậy không còn ý nghĩa gì đâu, Cố Thành Quân. Chúng

ta đã kết thúc từ lâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.