- Khi còn sống chị Trương từng tham gia chương trình từ thiện có tên
“Cô bé hướng dương”, đến chăm sóc các trẻ mồ côi ở các cô nhi viện. Khi
đó cháu là ủy viên hội học sinh của trường, được nhà trường tổ chức cho đi
làm tình nguyện tại cô nhi viện. Ở đó cháu đã gặp và quen chị Trương.
- Như vậy à… – Sắc mặt Đàm Lập Đạt trở nên hiền hòa. – Vì sức
khỏe kém nên Trương Minh Vi không thể sinh con, nhưng con bé rất thích
trẻ con, bởi thế đã tài trợ cho không ít cô nhi viện, hễ rảnh rỗi là lại tới đó
chơi đùa cùng bọn trẻ.
- Vì tên cháu giống hệt chị ấy nên mới làm quen với nhau. Chị ấy rất
tốt bụng, sau khi biết cháu thích diễn kịch, đã mang cho cháu rất nhiều sách
liên quan đến kịch nghệ. Lần đó cháu nói ở trường tổ chức diễn kịch song
không biết dùng kịch bản nào cho phù hợp, vì vậy chị ấy đã mang cho cháu
kịch bản “Đôi giày màu đỏ”.
Minh Vi nhìn Đàm Lập Đạt chân thành.
- Chị Trương nói cứ để kịch bản này ở chỗ chị ấy rất lãng phí, hi vọng
cháu có thể diễn nó trên sân khấu, khi nào diễn chị ấy sẽ đến xem. Thế nên,
cháu đã mang kịch bản này về nhà và tập luyện.
Minh Vi không hề nói dối. Khi còn sống cô quả thực rất thích đến cô
nhi viên chăm sóc cho bọn trẻ, thế nên cũng thường gặp các tình nguyện
viên là học sinh hay thành viên các tổ chức xã hội, qua đó quen được không
ít bạn bè. Chắc chắn Đàm Lập Đạt sẽ không đi điều tra chi tiết chuyện đó
xem có đáng tin không. Tính tình Trương Minh Vi rộng rãi nhiệt tinh, thích
giúp đỡ người khác, về điểm này người quen ai cũng biết, sẽ không ai nghi
ngờ điều đó.
Đàm Lập Đạt cuối cùng cũng thu ánh mắt nghi hoặc lại, thầm thở dài.
- Con bé Tiểu Vi đích thị là một người như vậy, nó có nhắc tới ta
không?