Có lẽ, họ thuộc cùng một loại người, Hàn Duệ nghĩ, nên ngày hôm ấy
anh mới lựa chọn tin tưởng vào cô một cách bản năng, gửi gắm sinh mạng
mình vào tay cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cứu Hàn Duệ . Không biết như thế có phải lấy
ơn trả oán hay không?
Tất nhiên sau đó cô lập tức tỏ ra hối hận và thấy phiền phức, nhưng dù
sao, cô cũng đã không làm Hàn Duệ thất vọng.
“Anh cho tất cả thuộc hạ về là có ý gì?” , Phương Thần tức giận bước
vào chất vấn.
Hàn Duệ nhìn cô một cái, rồi bình thản lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Chứng tỏ rằng anh không cần tới sự chăm sóc của người khác nữa?”
Nhưng khả năng này rất ít, bởi mới nửa giờ đồng hồ trước A Thanh đã phải
xử lý và khâu lại vết thương cho anh ta.
Kết quả là, cái người trong cuộc ấy đã thừa nhận: “Cần”, dừng lại một
lát, người đàn ông tuấn tú và lạnh lùng ấy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt tĩnh
lặng như đáy hồ sâu, tựa như đang thuật lại một sự thật rất dễ dàng nhận
thấy: “Cô không phải là người sao?”
Phải mất một lúc Phương Thần mới hiểu hàm ý của câu nói đó, cô nhếch
mép cười rất nhanh, rồi lập tức thu ngay nụ cười lại, “Để tôi chăm sóc anh?
Dựa vào đâu?”
“Chứng tỏ cô đã không hề nghe rõ những lời tôi nói trên xe rồi.”, Hàn
Duệ nheo đôi mắt dài và sâu lại, như kiểu không vừa lòng của một chủ
nhân.
Đường còn của đôi môi ấy rất đẹp, nhưng những lời thốt ra lại hoàn toàn
ngược lại, nó giống như những trái bom hạng nặng liên tiếp giáng xuống