ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 175

Thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện bất ngờ, nên ban đêm cô ít mộng

mị, nhưng đêm nay cô lại mơ thấy Lục Tịch. Hơn nữa, khác hẳn với những
lần trước, mọi chi tiết của giấc mơ đều rõ mồn một, tất cả cứ như những
đoạn phim không thể nào chắp lại được, cứ lặp đi lặp lại mãi.

Hai mươi mốt tuổi, Lục Tịch như một đóa hồng trắng khô héo, tàn tạ,

nằm trên chiếc giường đông lạnh nhợt nhạt. Mái tóc đen dài phía sau có lẽ
cũng bị hơi lạnh bám vào, trông giống như những lớp rong biển, tạo nên
một vẻ đẹp nao lòng.

Không hiểu vì sao, Lục Tịch gầy đi rất nhiều so với lần về nhà sau cùng,

chị nằm đó lại càng trở nên mỏng manh, yếu ớt.

Nhưng, mặc dù như vậy, mặc dù đã ngừng thở nhưng chị vẫn rất đẹp, tới

mức xót xa.

Bàn tay cầm tờ kết quả khám nghiệm tử thi là của một người da trắng,

trên mu bàn tay ấy còn nổi rõ những đường gân màu xanh nhạt.

Trong giấc mơ, Phương Thần như một người đứng bên quan sát, cứ thản

nhiên nhìn vào khuôn mặt đau đớn đến tột cùng của cha và mẹ, rồi lại nhìn
vào cô gái bên cạnh đang đứng lên, miệng mấp máy nói với các nhà chức
trách vẻ mặt nghiêm nghị.

Tờ văn bản ấy rất mỏng và dù là trong mơ cũng mang một cảm giác rất

thật được cô giữ chặt trong tay, mỗi tấc mỗi thước của nó cũng mang hơi
nóng bỏng cả bàn tay.

Cô muốn vứt nó đi, nhưng bàn tay như bị chuột rút, không sao cử động

được.

Thế rồi, như một mặt của bức tranh được lật nhanh, bỗng chốc trở về

căn hộ nhỏ trong thành phố New York.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.