Tiếp đó, Hàn Duệ khẽ nhướng đôi mắt đen nhìn cô rồi nói với ý tứ xa
xôi: “Phụ nữ chưa hẳn là người bị hại. Thực ra, ngoài những khác biệt ưu
thế bẩm sinh, trong suy nghĩ của tôi, từ trước tới nay em chưa bao giờ phải
chịu thiệt thòi, và sau này tôi thấy cũng như vậy”.
“Thế sao?”, Phương Thần rút tay về, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Thế thì tôi
sẽ coi đó là một lời khen. Cần phải cảm ơn anh, vì đã bắt đầu tạo ra sự
chung sống hòa bình giữa chúng ta một cách tốt đẹp. Còn bây giờ thì tôi
phải phải vào nhà rồi. Chúc ngủ ngon”.
“Thế thì hẹn gặp lại hôm khác.”
Trước khi Phương Thần đóng cánh cửa lại, Hàn Duệ đã quay người
bước vào thang máy.
Đến lúc Tạ Thiếu Vĩ hút đến điếu thuốc thứ sáu, cánh cửa sổ bỗng bị
luồng ánh sáng rất mạnh của chiếc xe chiếu qua, tiếp sau đó là tiếng động
cơ quen thuộc truyền đến.
Tạ Thiếu Vĩ dập tắt điếu thuốc rất nhanh, co vội hai bàn chân gác trên
bàn uống nước, bước nhanh tới cửa, đón Hàn Duệ từ bậc cầu thang, sau đó
nói thẳng luôn: “Đại ca, Cường Tử muốn gặp anh”.
Hàn Duệ tiện tay ném chiếc áo khoác xuống ghế, đưa lay lên xoa lông
mày, vẻ mặt mệt mỏi dưới ánh đèn, duy chỉ có đôi mắt là vẫn rất sắc, hỏi
bằng giọng lành lạnh: “Bây giờ nó đang làm gì?”.
“Dạo trước trốn một thời gian, nghe nói mới về từ tuần trước.” Tạ Thiếu
Vĩ quan sát rất kỹ sắc mặt của Hàn Duệ, giọng nói chợt hạ thấp xuống:
“Hắn nói có chuyện rất gấp, nhất định phải gặp anh để nói”.
Hàn Duệ vừa bước lên cầu thang vừa nói, đầu không hề ngoảnh lại:
“Thế thì cậu sắp xếp thời gian đi”.