ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 230

Dường như bà ẩn náu ngày càng kỹ trong bốn bức tường của trang viên

to lớn ấy, nhưng lại khiến cho anh lúc nào cũng cảm thấy như có một đôi
mắt đang theo dõi mình.

Hàn Duệ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ một cách vô thức, anh nổi

trội hơn hẳn những người cùng tuổi về mọi mặt, hơn nữa càng ngày càng
khiến bố dượng chú ý và tin cậy, đồng thời càng lúc càng tạo ra cho mình
những kẻ thù mới.

Thực ra, khi mới mười chín tuổi Hàn Duệ không có tham vọng gì quá

lớn, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, vì thế mà họ không
bỏ qua cho anh. Mãi tới một lần ra ngoài bàn chuyện làm ăn, trên đường trở
về nhà Hàn Duệ bị tấn công và bị thương rồi được đưa về nhà dưỡng
thương gần ba tháng mới hồi phục.

Đêm Giáng sinh năm ấy, đâu đâu cũng tràn ngập không khí vui tươi

nhộn nhịp. Sau bữa tiệc thịnh soạn, Hàn Duệ gặp mẹ trong phòng ngủ. Tính
ra lần gặp mặt này cách lần gặp trước một khoảng thời gian tương đối dài.

Dưới anh trăng, Hàn Duệ chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng bình thản

của mẹ, dường như anh đã phải chờ đợi rất lâu bà mới khẽ quay đầu lại từ
bên cửa sổánh mắt vẫn kiên nghị như những ngày tháng khốn khó năm nào,
thậm chí còn chứa đựng cả sức mạnh mà người khác nhìn vào thấy sửng
sốt. Bà đã nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ bằng đôi mắt ấy.

Bà cất tiếng hỏi: “Bây giờ con đã biết mình muốn gì rồi chứ? Vậy thì

hãy đem sức lực ra để chứng minh cho mẹ xem! Chứng minh rằng con có
thể dựa vào sức mạnh của mình, giành lấy những thứ mà mình muốn! Bị
thương chảy máu là chuyện cần thiết, chỉ có trải qua những chuyện đó con
mới hiểu được rằng mọi thứ không đến một cách dễ dàng. Phải trở nên
mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được mình và người khác. Không phải ai cũng
leo lên được đỉnh cao, nhưng nếu con muốn làm được điều ấy thì phải trả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.