ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 228

làm việc nhà không, và làm có tốt không. Nếu em nào làm cho Viện trưởng
và các cô vừa lòng thì sẽ được tặng quà.“Phức tạp quá”, Hàn Duệ làm như
rất khó hình dung ra điều đó nên bất giác cũng cười theo.

“Rất bình thường thôi.” Phương Thần không nhìn Hàn Duệ, khuôn mặt

trông nghiêng của cô bị ánh nắng cuối chiều chiếu vào đẹp tựa như tranh
cắt. Cô có vẻ đang ngẫm nghĩ gì đó, khi bật thành lời thì lời nào cũng rất rõ
ràng, tựa như dòng nước chảy trên khung cửa sổ, “Trên đời này lẽ ra hông
có những việc không làm mà được hưởng. Muốn có được những thứ mình
muốn, tất nhiên phải trả một cái giá tương xứng”.

Có biết mình muốn gì không? Hãy bỏ sức lực ra, chứng minh cho tôi

thấy đi! Chứng minh rằng cô đã dựa vào sức mạnh của chính mình để giành
lấy những thứ mà mình muốn có!

Dù đã lâu như vậy, Hàn Duệ vẫn nhớ như in những lời đó.

Khi bị chủ nhà – kẻ nói bằng giọng kỳ quặc giống như người miền Nam

tại một ngõ nhỏ ở nơi đất khách quê người đuổi ra khỏi nhà, mặc dù được
bọc kín và nằm trong lòng mẹ, nhưng Hàn Duệ biết thế nào là cảm giác sắp
xỉu, thậm chí là sắp chết.

Nhưng cuối cùng Hàn Duệ vẫn sống, và sau khi trải qua một khoảng

thời gian tương đối dài của cuộc sống gian khổ, khó khăn, thì tình hình của
anh mỗi ngày một tốt hơn.

Quả thực có thể coi đó là một điều hết sức kì diệu. Hàn Duệ không biết

rốt cuộc mẹ anh đã dùng cách thức và thủ đoạn nào mà có thể dẫn anh đặt
chân vào cánh cửa của gia tộc Rosenberg một cách rất đường hoàng như
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.