ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 227

Thấy những ngón tay của Hàn Duệ sắp chạm vào vai, Phương Thần bất

giác lùi về sau, nhưng phản ứng của cô hơi chậm, vì thế mà Hàn Duệ đã kịp
lấy chiếc lá rơi trên vai cô xuống.

Chiếc lá xanh mướt vẫn còn rõ những đường gân, nhưng không hiểu vì

sao mà đã trút khỏi thân cây mẹ, giờ đây nó được vê tròn trong những ngón
tay thon dài lại càng trở nên mỏng manh.

Hàn Duệ ngước mắt nhìn cô, trong đô mắt sâu đen ấy ẩn chứa một sự

hưng phấn, khóe môi anh hơi mấp máy, dường như đang trêu đùa: “Em sợ
gì thế?”.

Phương Thần bỗng cảm thấy ngượng ngùng, đúng là phản ứng của cô có

phần hơi thái quá. Giây phút vừa rồi, cô đã không nghĩ gì, dường như cô
nhớ lại cái lần bị cưỡng hôn thô bạo ấy…Thời gian cũng đã lâu rồi và từ ấy
Hàn Duệ không xâm phạm đến cô lần nào nữa, ngay cả sự tiếp xúc bằng tay
cũng rất ít khi, nhiều lúc thậm chí anh còn lịch thiệp tránh xa như quý tộc,
nhưng hoàn toàn chỉ là theo bản năng mà thôi. Cô cảm thấy bị dồn ép, vì
thế hễ thấy Hàn Duệ tiến lại gần là cô lập tức lùi về phía sau.

Đúng là như gặp ma! Phương Thần nghĩ, lẽ ra không nên như vậy, sau

này nhất định cũng không thể như vậy!

May mà dường như Hàn Duệ không hề có ý định bám riết lấy chủ đề ấy,

anh ta chuyển chủ đề câu chuyện rất nhanh.

“Lần nào tới em cũng mang quà cho bọn trẻ sao?”

“Không nhất định như vậy.” Tòa nhà nhỏ có nhiều năm tuổi ở phía sau

cách hai người khá xa, trong sân trồng một số cây cổ thụ, dường như cách
biệt hẳn với tiếng đọc bài trong lớp học, vì thế mà xung quanh rất yên tĩnh
và thanh bình, cô đùa: “Tôi luôn cho bọn trẻ quà kèm theo điều kiện. Tôi
nói với các em, trước hết tôi sẽ nghe lời đánh giá của viện trưởng và các cô,
xem các em có ngoan không, có chịu khó học cho tốt không, có giúp các cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.