Thần, chuyện cô từng làm năm xưa hoang đường đến mức nào.
Giữa bữa ăn, Chu Gia Vinh chợt nhớ tới điều gì đó và nói: "Này, lần tụ
tập trước có người đã để ý đên Tô Đông đây".
Phương Thần bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh kiêm luôn cả chức
bà mối à
"Sao em không bao giờ nói với anh một lời tử tế nhỉ?" Chu Gia Vinh giả
bộ tức giận, rồi kể tiếp: "Người ta muốn làm quen với người đẹp, nếu có
khả năng thì qua lại. Như thế được chứ? Cho anh Số điện thoại của cô ấy đi
mà!".
Phương Thần không biểu hiện gì, còn Tiếu Mạc thi hỏi bâng quơ: "Là ai
thế?".
Chu Gia Vinh nhắc đến một cái tên, "Gì thì gì cũng là một nhân vật cỡ
bự trong ngành IT, trẻ, đẹp trai. Cậu nói xem đúng thế không?".
"Chính xác", Tiêu Mạc cũng mỉm cười phụ họa.
Phương Thần đang húp dở thìa canh, thấy thế cũng dừng lại, quay sang
hỏi Tiêu Mạc: "Anh cũng cho rằng nên giới thiệu để hai người họ quen
nhau à?".
"Tất nhiên là anh không có ý kiên gì rồi."
"Thật thế sao?" Phương Thần không nén được nhướng mày hỏi, giọng
cũng cao hơn hẳn.
"Ý của em là gì thế?" Tiêu Mạc dường như cảm thầy rất kỳ quặc bèn đặt
đũa xuống, nheo mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch nụ cười coi thường, rồi
nói với vẻ rất bình thản: "Người bạn ấy của anh điều kiện rất tốt, em cứ hỏi
trước xem ý của Tô Đông thế nào".