ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 290

“Mình đâu cần những lời khen ấy.” Phương Thần lắc lắc ngón tay trỏ rồi

hỏi: “Buổi chiều cậu đi đâu vậy?”

Tô Đông nhìn như dán mắt vào ti vi, đáp: “Đi loanh quanh chút thôi”.

“Một mình à?”

“Tất nhiên rồi.”

Mặc dù câu trả lời rất trôi chảy, nhưng rõ ràng đó là một lời nói dốì.

Chỉ có điều Phương Thần không có ý định vạch trần.

Kể từ khi Phương Thần quen Tô Đông vào năm mười mấy tuổi cho đến

nay, sự hiểu biết về nhau giữa hai người có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Kể từ sau khi dẫn theo một đoàn các cô gái xông pha khắp các tụ điểm ban
đêm, Tô Đông nghiễm nhiên trở thành “sinh vật hoạt động ban đêm” tiêu
chuẩn, còn ban ngày thì ngủ say đến sét đánh cũng không tỉnh dậy.

Ra khỏi cửa nhà vào lúc trời còn sáng, hầu như đó là việc chưa hề xảy ra

đối với Tô Đông trong suốt mấy năm gần đây.

Nhìn thấy thần thái và sắc mặt của Tô Đông không được tốt, Phương

Thần chỉ ngồi một lát rồi đứng lên đi, trước khi đi cô nói với Tô Đông: “Hai
ngày nữa thì mình sẽ đi lên núi một chuyến”.

“Có việc gì vậy?”

“Đi săn.”

“Cùng với Hàn Duệ à?”

Tô Đông nói: “Bây giờ tin đồn ở bên ngoài rất dữ, họ nói là anh ta chiều

chuộng cậu hết mức, thậm chí những khi đi cùng cậu đến cả thuộc hạ thân
tín cũng không cho đi bên cạnh nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.