ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 293

lắm rồi cô không ra ngoài chơi, bình thường thì công việc của cơ quan cứ
gọi là bận bù đầu, chuyện làm thêm thức thâu đêm cũng không phải là ít.
Cô cũng đã định nghỉ hai ngày đi ra ngoài cho đầu óc thảnh thơi một chút,
không ngờ người cùng đi với cô lại là Hàn Duệ.

Anh nhớ rằng cô đã từng thuận miệng nói như vậy, sau đó thì sắp xếp

lần đi săn này, anh đã chuẩn bị súng và các đồ dùng cần thiết rất chu đáo,
khiến cô không phải bận tâm một chút nào. Cô rất ngạc nhiên về điều này,
vì thế đặc biệt chú ý đến việc thể hiện của mình, cố gắng tạo ra vẻ mặt dễ
coi, hy vọng rằng sẽ có thể vui vẻ cùng anh.

Tay lái của Hàn Duệ rất giỏi, mặc dù là đường núi, thậm chí có những

chỗ rất gập ghềnh, nhưng anh vẫn lái xe rất êm khiến cô có được một giấc
ngủ rất ngon lành ở chặng cuối. Khi cô được đánh thức, mở mắt ra đã thấy
điểm đến hiện ra trước mắt.

Cô cứ tưởng rằng anh sẽ đưa cô tới một sơn trang săn bắn do con người

tạo ra, không ngờ lại là một nơi như thế này.

Một ngôi nhà gỗ màu nâu vàng với các đường nét trạm trổ tinh xảo đứng

sừng sững cách kính chắn gió của chiếc xe chừng hai mươi mét, cô khẽ kêu
lên, vẻ ngạc nhiên và vui mừng, sau đó nhanh chóng tháo dây an toàn nhảy
xuống xe.

Hàn Duệ lấy đồ từ cốp xe ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Phương Thần đứng ở bậc thềm của ngôi nhà gỗ, vẻ mặt không giấu được sự
thích thú. Có thể thấy, cô thực sự thích nơi này, mặc dù với anh thì nó chẳng
có bất cứ điểm nào là tuyệt diệu cả.

Nhưng, đây là lần đầu tiên cô để lộ vẻ mặt ấy trước anh mà không chút

đề phòng, giả tạo nào. Ánh nắng mặt trời sau buổi trưa lọt qua kẽ lá của
những cây đại thụ um tùm chiếu lên khuôn mặt cô khiến cho đôi mắt cô trở
nên sáng rực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.