ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 32

Chu Gia Vinh nghi ngờ, “Không lẽ tiếng bước chân của anh đã đánh

thức em?”. Anh vẫn nhớ cô nói rằng mình mắc bệnh suy nhược thần kinh,
xem ra đúng là rất nghiêm

“Phải, không ngủ được. Hay là chúng ta nói chuyện đi?”

“Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Chu Gia Vinh cầm ly lùi lại

mấy bước, “Anh khát nước, nên đi ra lấy ly thôi. Anh rất buồn ngủ, mặc dù
em là chủ nhà, nhưng cũng không thể bắt anh hy sinh giấc ngủ nói chuyện
cùng em được”.

“Nói chuyện một lát là hết buồn ngủ ngay thôi”, Phương Thần đề nghị:

“Chẳng phải HBO chiếu phim suốt đêm sao? Hay là chúng ta cùng xem
phim?”.

“Không đâu.” Chu Gia Vinh kiên quyết từ chối, trừng mắt nhìn cô bằng

đôi mắt còn đẹp hơn con gái, rồi nhanh chân bước trở về phòng ngủ của
mình, miệng vẫn khẽ lẩm bẩm: “… Cô gái này lúc điên lên cũng thật đáng
sợ!”.

Phương Thần cụt hứng, trở về giường nằm một lát rồi lại trở dậy ngồi

trước máy tính, mở hòm thư như một cái máy, ngón tay không chịu theo sự
điều khiển, đầu óc cũng thế, biết rõ là đối phương đã không thể nhận được
thư nhưng suốt mấy năm nay, mỗi khi không ngủ được, cô đều mở máy viết
một vài dòng rồi nhấn nút gửi đi, dường như sau khi làm như vậy giấc ngủ
của cô mới trở lại.

Cô biết hành vi này rất không bình thường, hồi còn học trong trường, dù

cô có thận trọng nhón chân bước đến mấy thì vẫn bị một số bạn cùng phòng
bắt gặp mấy lần và họ sợ phát khiếp.

Nhưng quả thực cô không sao chế ngự được, vì thế cô đã phải cầu cứu

tới bác sĩ tâm lý Trần Trạch Như.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.