giập tắt điếu thuốc, tặc lưỡi mấy tiếng: “Tao trong đó mười mấy tiếng đồng
hồ thì không nói làm gì, Tạ, lúc đầu đại ca nói gì, chắc mày không phải là
không nghe thấy…”.
Khi Tạ Thiếu Vĩ mang theo các huynh đệ hoàn thành xong nhiệm vụ
một cách thuận lợi và chạy tới nơi, thì toàn bộ cục diện đã được khống chế.
Đối phương kẻ bị thương, kẻ thì bỏ mạng, còn chiến trường tứ phía đều
là vết đạn lỗ chỗ, vỏ đạn rơi vãi đầy trên sàn nhà.
Tạ Thiếu Vĩ thấy Phương Thần dường như đã mất hết sức sống đang ở
trong lòng Hàn Duệ, trong lòng chợt lạnh hẳn đi, đang định bước nhanh tới,
thì nghe thấy Hàn Duệ lên tiếng: “… Không được để một tên nào còn sống
sót!”. Giọng nói ấy được phát ra từ một góc tối cách đó không xa, chứa đầy
vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, như thể chìm trong băng đá.
Tiền Quân đứng bên cạnh nhận được mệnh lệnh, sắc mặt hơi thay đổi -
điều này không đúng với kế hoạch đã thảo luận trước đó. Theo lý, dù thế
nào thì cũng phải để lại vài tên để làm chứng chỉ ra kẻ lên kế hoạch đứng
đằng sau. Và cũng có như thế mới có thể tạo ra được nguyên nhân dẫn đến
sự việc cho mọi hành động mà Tạ Thiếu Vĩ làm ở đầu kia của thành phố
vào hai tiếng đồng hồ trước đó.
Tiền Quân bèn lên tiếng ngăn cản theo phản xạ, nhưng Hàn Duệ đã sa
sầm mặt lại và đứng dậy, bầu không khí xung quanh dường như cũng bị bao
bọc trong sức nóng của cơn thịnh nộ. Hàn Duệ làm như không nghe thấy
bất cứ thứ gì, mà chỉ cúi đầu xuống nhìn Phương Thần rồi bế cô đi qua đám
đông sải bước ra ngoài.
Cảnh tượng ấy hầu như khiến cho tất cả anh em có mặt ở đó đều ngây
người ra, cuối cùng chỉ có Tạ Thiếu Vĩ là nhanh chóng làm chủ tình huống,
quyết định để lại hai kẻ bị thương nhẹ, rồi sai người tạm thời trông coi cẩn
thận.