ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 324

bước nhanh đến rồi thò tay vào túi quần của Tiền Quân, móc bao thuốc ra,
châm cho mình một điếu thuốc, rít một hơi thật dài và nhả khói.

“Tỉnh lại chưa?”, Tạ Thiếu Vĩ hỏi.

A Thanh gật đầu: “Vừa mới tỉnh dậy, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt,

tư duy rất mạch lạc”.

“Thế thì đại ca yên tâm rồi.” Vừa nói Tiền Quân vừa ngó về phía phòng

ngủ. “Theo đại ca đã rất nhiều năm, nhưng đã khi nào thấy đại ca căng
thẳng như thế đâu? Xem ra, cô gái này quả không hề đơn giản”.

“Tất nhiên là không đơn giản rồi. Nếu không phải là cô ấy, thì không

biết lúc này người nằm trong kia sẽ là ai đâu!” Tạ Thiếu Vĩ đứng dựa vào
khung cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm cao thẳm, nói bằng giọng
nghiêm túc hiếm thấy.

Tiền Quân mân mê nửa điếu thuốc lá trong tay, khẽ cười: “Tao có nói

câu nào cho rằng cô ấy không tốt đâu? Đúng là sau lần này tao phải nhìn cô
ấy bằng con mắt khác thật! Mày nói xem, các cô gái bình thường gặp phải
tình huống ấy, chắc chắn đã té xỉu vì sợ hãi rồi, đúng không?”.

Tạ Thiếu Vĩ “ừ” một tiếng, rồi quay sang nửa đùa nửa thật với A Thanh:

“Tên lỏi này cũng hiểu chuyện thật đấy. Có phải là kiểm tra xong rồi lập tức
đi ra ngoài hay không?”.

A Thanh nhướng mày, nhếch mép cười: “Đại ca đã chờ ở trong đó lâu

như vậy, nên tôi không dám làm nhỡ thời gian của đại ca”.

Tạ Thiếu Vĩ không nói gì, còn Tiền Quân thì đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên,

hạ giọng nói một câu: “Lần này chắc không phải đại ca thật lòng đấy chứ?”.

A Thanh nghe thấy bất giác khẽ ho một tiếng, không bày tỏ ý kiến một

cách rất thông minh. Tiền Quân không thèm để ý đến anh ta, đưa chân ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.