ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 35

Lúc đó, ngành tư vấn tâm lý ở Trung Quốc còn rất mới mẻ, phần lớn

người bệnh đều nghi ngờ khả năng của bác sĩ, vì thế Trần Trạch Như mới
giật mình, không biết mình sẽ phải tốn công đến mức nào để đuổi được cô
sinh viên đại học chủ động đến khám bệnh này?

Thế nhưng, cho dù là Phương Thần chủ động tìm đến thì quá trình điều

trị lúc đầu cũng gặp phải những khó khăn nhất định, cô đã không trả lời
phần lớn câu hỏi của Trần Trạch Như, mà chỉ nằm trên ghế, mắt nhắm lại,
hai tay để trên ngực, lắng nghe một bản nhạc nhẹ nhàng, như thể cô đang để
cho thần kinh của mình được thả lỏng.

NhPhương Thần thì thấy hình như cô không cần điều trị mà chỉ cần tìm

một chỗ mà cô cho là thích hợp để ngủ một giấc.

Mãi cho tới khi Trần Trạch Như nói: “Phương Thần, cô cứ như vậy thì

chẳng những tôi không có cách nào giúp được cô, mà còn khiến cho tôi mất
nghề, dù có cầm trong tay phí tư vấn nhiều đến đâu cũng cảm thấy áy náy”.

Lúc đó Phương Thần mới nhìn Trần Trạch Như và có chút lay chuyển.

Cô do dự một lát rồi nói: “Chuyện là, trong giấc mơ tôi thường thấy chị
tôi”.

“Trước đây, tôi rất ghét chị, mãi cho đến khi nửa đêm tôi nghe thấy

giọng của một người lạ qua điện thoại, bảo rằng người nhà của Lục Tịch
hãy tới mà nhận xác. Kể từ lúc đó, ngày nào tôi cũng mơ thấy chị và không
thể nào ngủ được.”

“Rất lạ là, trước đó tôi chưa bao giờ tâm sự với chị, đến khi chị không

còn nữa thì bây giờ ngày nào tôi cũng muốn mang tất cả mọi chuyện xảy ra
trong ngày chia sẻ với chị.”

Nói xong, Phương Thần từ từ nhắm mắt lại, giọng nói cũng dần dần

chìm đi: “… Tôi nhớ chị ấy và rất hối hận vì trước đây mình rất ngang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.