“Thế sao? Nếu câu này mà để Hàn Duệ nghe thấy, liệu có phải là một
đòn tấn công chưa từng có hay không?”
Khóe môi của Phương Thần bất giác trễ xuống.
Đúng là mỗi lúc một táo tợn, lại còn nói thẳng tên của người ấy ra nữa
chứ!
Cô hừ một tiếng: “Anh nghĩ rằng có thể có chuyện gì đó tấn công được
anh ta sao?”.
Tiêu Mạc chống cằm cười với vẻ thân thiết hơn: “Xem ra em rất hiểu
anh ta đấy”.
Phương Thần đáp bằng giọng lạnh lùng: “Không dám. Hơn nữa, bây giờ
giữa em và anh ta không còn bất cứ quan hệ nào”. Trong lòng cô thực sự
nghi ngờ rằng Tiêu Mạc đã cố tình gợi vấn đề này ra. Nhưng cho dù xuất
phát từ lý do gì thì cô cũng đã quyết định ngay là không mở miệng nói gì
thêm nữa, nên coi câu nói vừa rồi là lời kết thúc, nói xong liền mím chặt
môi.
Kết quả là chưa được nửa phút, đúng vào lúc đèn tín hiệu chuyển từ màu
đỏ sang màu xanh, Tiêu Mạc lại nói: “Nhưng sao anh lại thấy, hình như chỉ
có em mới có ý định đơn phương vạch rõ ranh giới nhỉ?”.
Tiêu Mạc gõ vào cửa kính xe, ra hiệu với cô, rồi nói với vẻ tỉnh bơ:
“Chiếc xe cứ bám theo xe chúng ta ở phía sau kia, nếu anh nhớ không
nhầm, thì có lẽ là do thuộc hạ của Hàn Duệ lái”.
Phương Thần cố ý đứng lại một lát ở góc khuất của tòa chung cư, quả
nhiên ngay sau đó nhìn thấy A Thiên lái chiếc xe SUV màu đen quen thuộc
xuất hiện
Không hiểu cậu ta đang làm gì?