ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 389

Trong xe vang lên bản độc tấu bằng sáo nhẹ nhàng, Tiêu Mạc ghé người

dùng tay gõ vào lưng chiếc ghế phía trước, ra hiệu cho lái xe điều chỉnh âm
thanh nhỏ bớt đi, sau đó mới hỏi: “Em muốn đi đâu?”.

Mặc dù công việc vẫn chưa xong, nhưng lúc này Phương Thần chẳng

còn tâm trạng nào để trở về tòa soạn làm thêm giờ nữa, nên cô ngẫm nghĩ
một lát rồi đáp: “Về nhà”.

Tiêu Mạc nói địa chỉ với lái xe, chiếc xe lập tức thay đổi lộ trình, dừng

lại ở ngã tư, chờ đèn đỏ rẽ sang trái.

Lúc này đang giờ cao điểm tan ca buổi chiều, cả con đường chật chội

như một bãi đỗ xe khổng lồ, vì có lệnh cấm dùng còi trong nội thành, nên
trong ánh chiều le lói chỉ còn nghe thấy đủ loại tiếng động cơ xen lẫn với
nhau, cùng với những ống xả khói bẩn thỉu, khiến cả thành phố như bị bao
trùm bởi một màn bụi mờ mịt.

Trong xe rất yên tĩnh, dễ chịu. Tiêu Mạc cảm thấy ngồi không rất vô vị,

bèn đưa tay lên khẽ gõ cánh cửa xe theo điệu nhạc. Một lát sau anh quay
đầu sang nhìn Phương Thần nhận xét: “Gần đây trông khí sắc em rất tốt, có
phải đó là kết quả của cuộc sống có nền nếp hay không vậy?”.

Phương Thần không phản ứng ngay, chỉ nói: “Cuộc sống của em từ

trước đến nay vẫn luôn có nền nếp”.

“Chưa chắc đã như vậy.” Một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt

điển trai, “So với trước đây, chẳng phải em đã trở lại với cuộc sống lành
mạnh bình thường là gì”.

Bỗng nhiên nhắc đến vấn đề có liên quan tới người đàn ông ấy, trong

lòng Phương Thần có chút không vui, nhưng cô không thể hiện ra, mà bình
thản đáp lại: “Đó thực sự là một chuyện đáng vui mừng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.