ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 391

Để chứng thực có đúng là mình bị bám theo suốt dọc đường hay không,

lại chợt nhớ đến nụ cười có ý đùa bỡn của Tiêu Mạc vừa rồi, Phương Thần
không nén được cơn giận. Cô bước ra từ bóng tối, mặt sa sầm, không nói
lời nào chờ A Thiên xuống xe.

“Chị Phương”, thấy mình bị bắt quả tang, A Thiên vội tươi cười nhảy từ

trên xe xuống chào.

“Cậu theo tôi làm gì vậy?”, Phương Thần hỏi.

“Đâu có, em đi giải quyết chút việc, tiện đường đi ngang qua đây, đó chỉ

là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”

“Cậu tưởng rằng tôi sẽ tin à?”, Phương Thần nửa cười nửa không tiến

gần hơn một chút, rồi làm điệu bộ nhìn thật kỹ vẻ mặt của A thiên, “Dù sao
thì chúng ta cũng đã quen nhau một thời gian, trong số rất nhiều thuộc hạ
của Hàn Duệ chỉ có cậu là thật thà nhất. Nói mau, vì sao cậu lại bám theo
tôi?”.

A Thiên bị Phương Thần dồn ép đến mức chỉ có thể ngửa cổ về phía

sau, tránh ánh mắt của cô, cố nở nụ cười, đáp: “Đúng là em tiện đường đi
ngang qua đây mà”.

Phương Thần lấy di động ra, nói: “Thôi được, vậy thì để tôi hỏi thẳng

Hàn Duệ vậy”.

Quả nhiên, A Thiên lập tức ngăn lại.

“Chị Phương, đừng!” A Thiên vội nói: “Em sai rồi. Chị đừng gọi điện

thoại cho đại ca nữa. Chị muốn biết gì em sẽ nói!”.

Thực ra, Phương Thần chỉ cố làm ra vẻ như vậy, đối với người đàn ông

ấy, bây giờ cô chỉ hy vọng một điều là suốt đời này không bao giờ gặp lại
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.